“Tự giễu luôn tốt hơn bị người khác cười nhạo.” Lumian chỉ về phía bên kia ngọn đồi hơi dốc đứng: “Hiện giờ leo lên thôi, không thể kéo dài thời gian được nữa.”
“Được.” Leah mặc váy bó sát người là người đầu tiên leo lên.
Dáng người nàng nhẹ nhàng, năng lực cân bằng giống như tương đối xuất chúng, mượn dùng mấy cục lồi ra đã dễ dàng leo lên đến đỉnh đồi.
Càng khoa trương hơn là bốn lục lạc nhỏ màu bạc ở trên người nàng không hề động, chưa hề phát ra tiếng vang.
Lumian theo sát phía sau, mặc dù không tiêu sái và linh hoạt như vậy, nhưng dựa vào ma dược thợ săn tăng mạnh lên thân thể, vẫn lấy tảng đá, rễ cây các thứ làm điểm dừng chân, cấp tốc bò lên đỉnh đồi trước kia không thể leo lên được.
Sau khi đứng vững, hắn mới nhìn xuống, phát hiện Ryan đang túm lấy bả vai Valentine, nhấc hắn lên.
Ryan nhún người nhảy, trực tiếp rơi vào một tảng đá lồi ra ở lưng chừng đồi.
Tiếp theo đó hắn lại nhảy, mang theo Valentien vững vàng đi đến bên cạnh Lumian và Leah.
Cả quá trình, giống như hình thể của hắn đều lớn thêm vài phần.
Lumian nhìn xem hơi ngẩn người:
Tuy rằng ngọn đồi này không cao, nhưng chỉ nhảy hai lần đã lên đến đỉnh cũng quá khoa trương mà?
Dù sao thợ săn chắc chắn không làm được!
Hắn nhanh chóng hoàn hồn, ngắm nhìn pháo đài màu đen đậm có hai tòa tháp và vườn hoa bao bọc một nửa nó, nói với ba người xứ khác:
“Chúng ta vòng ra cửa sau.”
“Chờ một chút.” Ryan ngăn cản hắn, cũng đưa mắt về phía Leah.
Leah không nói gì, tiến lên hai bước về phía cửa sau kiến trúc có hình dạng pháo đài.
Miệng nàng mấp máy, không tiếng động lẩm bẩm cái gì đó.
Một giây sau, bốn cái lục lạc màu trắng nhỏ buộc trên mạng che mặt trên đầu và trên boot của nàng vang lên leng keng.
Âm thanh này không lớn, nhưng thật kịch liệt thật dồn dập.
Leah xoay người lại, nói với đám người Lumian:
“Con đường này thật nguy hiểm, vấn đề vô cùng nghiêm trọng.”
Ngay sau đó, nàng lại đi hai bước về phía cửa trước.
Leng keng, tiếng lục lạc không chỉ không ngừng, ngược lại càng kịch liệt càng dồn dập.
“Đi cửa chính đoán chừng gặp phải phiền toái lớn.” Giọng điệu của Leah rõ ràng thật nghiêm túc, nhưng trên mặt lại mang theo nụ cười nhàn nhạt.
“Còn nhảy cửa sổ thì sao?” Ryan hỏi.
Leah gật đầu, thay đổi phương hướng, đi về phía vườn hoa.
Một lần này, mặc dù tiếng lục lạc có vang lên, nhưng thật nhỏ, thật thong thả.
“Con đường này có thể.” Leah cười thở hắt ra.
Lumian nhìn thấy toàn bộ quá trình hơi mờ mịt, không rõ ba người xứ khác này đang làm cái gì.
Cái này là hành động của người phi phàm? Hắn hồi tưởng lại dạy dỗ của chị gái, mở miệng hỏi:
“Bói toán xem có nguy hiểm không?”
“Ừm.” Leah gật đầu, ngược lại nói với Valentine: “Ta dò đường trước, ngươi chuẩn bị sẵn sàng.”
“Được.” Valentine nghiêm túc đáp lại.
“Chuẩn bị cái gì?” Lumian lại mờ mịt nữa, không hiểu hỏi.
Leah nở nụ cười:
“Chuẩn bị sử dụng thần thuật chế tạo ngọn lửa.”
Như vậy, chế tạo ngọn lửa để làm gì? Lumian còn chưa kịp hỏi, Leah đã đi vào trong vườn hoa, men theo đường nhỏ đi về phía bên cạnh pháo đài.
Không bao lâu, nàng đã đi đến cánh cửa sổ nào đó, dùng tay ra hiệu không có vấn đề.
“Đi.” Ryan vừa nhắc nhở đơn giản một câu, vừa nhanh chóng đến gần Leah.
Lumian và Valentine bước nhanh đi theo sau hắn.
Khi đi ngang qua mấy đóa tulip, Lumian đang định thò tay hái, lại bị Ryan dùng tay ngăn cản.
Hắn không hỏi vì sao Lumian lại làm vậy, chỉ ôn hòa nói:
“Đừng gấp gáp, chờ đi ra lại hái.”
“Nếu như bởi vì hái hoa dẫn đến ngoài ý muốn nào đó, hành động tiếp theo của chúng ta phải hủy bỏ.”
Cũng đúng… Lumian hấp thu đầy đủ kinh nghiệm.
Không bao lâu, bọn họ đã đi đến một hàng cửa sổ bên cạnh pháo đài.
Biệt thự của quan hành chính vốn là pháo đài của quý tộc Darliege, tất cả đều lấy phòng ngự làm trọng, toàn bộ cửa sổ đều được mở ra ở trên cùng, vừa hẹp lại nhỏ, cho dù là ban ngày, tình hình chiếu sáng đều không được tốt, sau này khi cải tạo, vì để thích hợp ở lại, chủ nhà đặc biệt mở ra không ít cửa sổ sát đất bằng kính mới.
Cách một tấm kính thủy tinh trang trí hoa văn, Lumian nhìn vào bên trong, chỉ thấy sảnh chính dùng để tổ chức buổi tiệc vắng vẻ trống không, vô cùng quạnh quẽ.
“Tôi tớ quả nhiên rất ít…” Leah nhẹ giọng cảm khái.
Bởi vì bây giờ là ban ngày, do đó có không ít cửa sổ được mở ra, mặc cho không khí mới mẻ xen lẫn mùi hoa bay vào bên trong, như vậy đã tạo ra điều kiện cực kỳ tốt để cho đám người Lumian lẻn vào.
Thừa dịp tầng một không có người hầu, bốn người lần lượt lật người vào trong sảnh chính, nhưng không vội vã tiến sâu, tìm chỗ ẩn nấp gần đó để trốn tránh.
Leah nghiêng đầu sang, nói với Valentine đang dán người đằng sau cây cột mang tính trang trí:
“Ta đi trước dò đường, chuẩn bị sẵn sàng.”
“Ừm.” Valentine lạnh lùng gật đầu.
Lumian đang ngồi xổm ở đằng sau một đài đá bày bình hoa, nghe vậy thò đầu ra, nhắc nhở một câu: