“Tầng một không cần thăm dò.”
“Nơi này thường xuyên chiêu đãi khách, không có khác thường gì.”
Kể từ sau khi quan hành chính Bayost và phu nhân Puares chuyển đến, chị gái hắn Aurora thường xuyên sẽ đến pháo đài làm khách hoặc mượn ngựa con, có vài lần hắn nhân cơ hội đi theo, từng ăn ké không ít bánh ngọt, bánh mì và đồ uống.
Khi quan hành chính và phu nhân Puares ra ngoài, thỉnh thoảng hắn sẽ đến tìm quản gia Lewis Lund, dưới đi cùng của đối phương, tham quan tầng một.
“Ta đi thẳng lên cầu thang.” Leah tỏ vẻ hiểu rõ.
Nàng không thử đi thẳng, xuyên qua sảnh chính tổ chức tiệc trống không, mà dán theo vách tường, vòng ra chỗ cầu thang.
Bốn cái lục lạc nhỏ màu trắng kia lại thần kỳ không phát ra âm thanh.
Khi đi qua một căn phòng trong này, nàng đột nhiên nghe thấy có tiếng bước chân đi từ nơi rất gần cửa đến.
Lumian ở vị trí vừa vặn thậm chí có thể nhìn thấy một người hầu nam mặc áo màu đỏ, quần màu trắng xuất hiện ở cửa, sắp chạm trán với Leah, nhưng xung quanh không có vật che chắn!
Leah không chút hoang mang, xoay người lại, tay bám vách tường, dần dần bò lên trên chỗ bức tranh sơn dầu được treo cách mặt đất hai mét.
Nàng lập tức kiễng chân lên, dẫm vào khung tranh, lại lưng dựa vào vách tường đứng vững vàng như vậy lại không khiến bức tranh sơn dầu rơi xuống.
Lumian nhìn xem định vỗ tay, bởi vì cảnh tượng này khiến cho hắn liên tưởng đến màn biểu diễn xiếc của đoàn xiếc thú đã từng nhìn xem ở Darliege năm ngoái.
Người hầu nam kia ra khỏi phòng, theo bản năng liếc nhìn xung quanh, đi về phía phòng bếp.
Hắn vừa đi vài bước, Leah lập tức dán vào bức tranh sơn dầu, im hơi lặng tiếng trượt xuống mặt đất.
Sau đó cô gái này lăn hai vòng, trốn ra sau một cây cột.
Chờ người hầu nam kia biến mất khỏi sảnh chính tổ chức tiệc, nàng mới một lần nữa men theo tường rời đi.
Cuối cùng, nàng đã đến đầu cầu thang, xác nhận không có vấn đề gì.
Lumian thấy thế, lóe lên rời khỏi đài đá, lấy hình thức đi thẳng vèo chạy tới.
Tốc độ của hắn thật nhanh, chỉ hai ba giây đã vọt tới bên cạnh Leah.
Nhưng mà hắn không phải nhanh nhất, Ryan chỉ dùng một hô hấp đã hoàn thành đoạn hành trình này.
Valentine cũng không tính là chậm, tố chất thân thể rõ ràng mạnh hơn người bình thường.
Không nhiều lời, Leah dẫn đầu, bốn người giữ khoảng cách, trước sau lên cầu thang, đi đến căn phòng đầu tiên trên tầng hai.
Hai bên cạnh hành lang nơi đây đều là căn phòng đóng cửa, phía dưới chỉ có một cánh cửa sổ có ánh mặt trời chiếu vào, tổng thể hoàn cảnh có vẻ tăm tối khác thường.
Ryan liếc nhìn xung quanh nói:
“Chúng ta chia ra tìm kiếm các căn phòng khác nhau, như vậy có thể tiết kiệm thời gian, cũng tiện che giấu, nhưng mọi người không thể cách xa nhau trên một căn phòng, miễn cho khi xuất hiện sự cố không kịp cứu viện.”
Mấy người Leah dùng gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ.
Lúc này Lumian tiến đến trước căn phòng gần đó, đầu tiên dán lỗ tai lên trên cửa, nghe ngóng xem bên trong có động tĩnh gì không, sau đó mới vặn tay nắm cửa, linh hoạt nhanh chóng vào.
Đây là căn phòng của một nữ giúp việc.
Hắn lục lọi một phen, không tìm được đầu mối gì, chỉ có thể đi đến căn phòng tiếp theo.
Cứ như vậy, bốn người thường xuyên né tránh người hầu, thăm dò xong phần lớn các căn phòng ở tầng hai.
Khi gần kết thúc vòng điều tra này, Lumian đi đến cửa phòng đã lưu lại bóng ma trong lòng hắn.
Phòng ngủ của Lewis Lund!
Dựa theo dòng lịch sử, ngày hôm qua vị quản gia này đã sinh con xong.
“Bụng hắn bị xé ra, cho dù được khâu lại, cũng không thể có khả năng khôi phục trong khoảng thời gian ngắn, hiện giờ chắc vẫn còn nằm trên giường tĩnh dưỡng…” Lumian không tiếng động thì thầm một câu, cân nhắc xem có đẩy cửa đi vào, tìm Lewis Lund tâm sự hay không.
Là người tự mình trải qua sự kiện quỷ dị, nam quản gia này chắc chắn biết được không ít tình hình.
Nhưng mà như vậy sẽ làm trái với nguyên tắc điều tra trước đó của bọn họ là quyết định chỉ đến để xem xét và thăm dò, không kích động khác thường, dù sao Lumian không thể bảo đảm Lewis Lund sẽ không nói với phu nhân Puares chuyện mình lẻn vào pháo đài.
Hắn đều đã sinh con cho đối phương rồi, còn có chuyện gì có thể giữ bí mật nữa?
Về phần diệt khẩu, tương đương với trực tiếp nói cho phu nhân Puares rằng đã xảy ra chuyện.
“Đáng tiếc, nếu như ta biết thôi miên gì đó thì tốt…” Lumian vừa không tiếng động cảm thán vừa theo quán tính dán tai lên cửa, nghe lén động tĩnh ở bên trong.
Bên trong không hề có động tĩnh gì.
Với thính giác của thợ săn dưới tập trung tinh thần, cho dù ở khoảng cách sau cánh cửa hai đến ba mét cũng không có khả năng không nghe thấy tiếng hít thở.
“Không có ai? Lewis Lund vừa sinh con xong, sẽ đi đâu?” Lumian thử vặn tay nắm cửa, đấy cửa phòng ra một khe nhỏ, vụng trộm nhìn vào bên trong.