Chương 103: [Dịch] Quỷ Dị Nhật Lịch

Mùi Vị Của Nguy Cơ!

Phiên bản dịch 6165 chữ

Lê Lộ nghe xong lập tức tỏ ra vô cùng khiếp sợ, cô ấy hoàn toàn không biết Tần Trạch thu được tin tức này từ đâu, nhưng chúng còn chi tiết, tỉ mỉ hơn cả kết quả do khứu giác phóng viên của cô ấy mang lại, thậm chí có một vài đoạn miêu tả còn chân thực đến độ… cô ấy cho rằng Tần Trạch từng có mặt ở ngay tại hiện trường.

Chẳng lẽ Tần Trạch cũng là phóng viên? Hay là... chức nghiệp của hắn có thể đa dạng hoá, kiêm dung năng lực của phóng viên?

Nhưng không cần biết là như thế nào, năng lực này tuyệt đối mạnh hơn cô ấy rất nhiều.

Tần Trạch cũng không biết Lê Lộ đang tưởng tượng viển vông những gì, lại đơn giản nói rằng:

"Phương hướng điều tra cần phải sửa lại. Đầu tiên cô cần phải điều tra vụ án giết người vừa xảy ra trước, tiếp đó, đặt trọng điểm lên những người mà Tần Bảo Dân từng tiếp xúc, cùng với hai mẹ con đã chết trong vụ nổ kia, điều tra xem bọn họ có trải qua chuyện gì đó đặc thù hay không."

Lê Lộ yên lặng ghi nhớ những này.

Không bao lâu sau, Tần Trạch đã đến phòng khám tâm lý Mạn Liêu trên đường Bắc Tân.

Đây chính là nơi làm việc của nhà tâm lý học · Phùng Ân Mạn.

Chung quanh có một phòng tập thể thao, có một lớp phụ đạo, cũng có phòng khám nha khoa cùng với bệnh viện thú cưng, khu chung cư nhỏ ở gần nơi này tên là Trà Trang.

Mật độ dân cư ở nơi này khá đông.

Hiện tại là 9 giờ 25 phút sáng, phòng khám của Phùng Ân Mạn vừa bắt đầu làm việc.

Tần Trạch đi vào phòng khám, hắn là vị khách đầu tiên của phòng khám này. Cách bày trí bên trong phòng khám rất giống phòng khách, một nơi để mọi người có thể thoải mái nói chuyện.

Cả phòng khám khá là vắng vẻ, sau khi Tần Trạch tiến vào, hắn chỉ nhìn thấy duy nhất một người.

Trong phòng khám không có trợ lý, cũng không có bất cứ nhân viên công tác nào khác, chỉ có duy nhất một người đang pha cà phê, đó là chủ nhân của phòng khám, Phùng Ân Mạn.

Người này để kiểu tóc đuôi ngựa giống nghệ sĩ, lại có một bộ râu quai nón khiến cho vẻ ngoài của gã có chút tang thương.

"Tôi đã dự cảm hôm nay sẽ có một vị khách rất thú vị tìm đến nơi này, không nghĩ tới dự cảm thật chuẩn xác, ngay sáng hôm nay đã ứng nghiệm rồi." Phùng Ân Mạn cầm tách cà phê, ra hiệu cho Tần Trạch ngồi xuống.

Tần Trạch đánh giá Phùng Ân Mạn, đồng thời Phùng Ân Mạn cũng đang quan sát Tần Trạch, gã bình thản đưa cà phê cho Tần Trạch, nói: "Thưởng thức tay nghề của tôi một chút nhé."

Tần Trạch không từ chối, cũng không biết vì sao, Phùng Ân Mạn này lại mang đến cho hắn một loại cảm giác giống như đôi bên đã từng quen biết.

"Bạn của tôi nói cho anh biết rằng tôi muốn tới?"

"Không, tôi chỉ ngửi được hương vị của vặn vẹo thôi. Và có lẽ anh có thể cung cấp tư liệu sống mới cho sáng tác của tôi." Phùng Ân Mạn cười nói.

Tần Trạch âm thầm lưu ý tới câu nói này, chẳng lẽ Phùng Ân Mạn trước mắt hắn còn là một nhà văn?

Bỗng nhiên hắn lại tìm được rồi thành phần cấu tạo cụ thể của loại cảm giác giống như đã từng quen biết này rồi. Nói trắng ra, nó cũng không phải cảm giác quen thuộc như đã từng gặp mặt một người nào đó rồi, mà nó chính là cảm giác nguy cơ, bắt nguồn từ trực giác.

"À há, rất thú vị, anh đang cảnh giác tôi ư? Vì sao vậy?" Có vẻ như Phùng Ân Mạn này còn có thể đọc tâm, bởi vì gã đã trực tiếp nhìn ra cảm giác nguy cơ trong nội tâm Tần Trạch rồi.

Tần Trạch thử xây dựng nên một đáp án sai lầm trong nội tâm.

"Bởi vì anh là người lịch đen." Đây là suy đoán cũng là phép thử của Tần Trạch.

Đương nhiên hắn cho rằng Phùng Ân Mạn này ít có khả năng là người lịch đen, cho nên chỉ muốn thử xem Phùng Ân Mạn có thể đọc được ý nghĩ của chính mình hay không thôi.

Phùng Ân Mạn cũng không đọc được, bởi vì trên vẻ mặt của đối phương vẫn không có bất cứ biến hóa gì: “Anh đang cất giấu bí mật, nhưng lại sợ tôi nhìn ra. Điều đó cho thấy bí mật này rất quan trọng."

"Sau khi bước vào nơi này của tôi, anh cảm nhận được chức năng áp chế, nên để cho tôi đoán xem, có phải chức năng của anh vô cùng đặc thù hay không?"

Tần Trạch vẫn duy trì cảnh giác, không tỏ vẻ buông lỏng, cũng không tỏ ra đề phòng hơn lúc trước.

Phùng Ân Mạn tán dương: "Tốt lắm, anh đã biết nên giao tiếp với tôi như thế nào rồi đó. Nói thực ra, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một người đã bước vào phòng khám của tôi mà còn mang theo tư thế đề phòng nặng như vậy."

Kỳ thật vừa nãy nội tâm của Tần Trạch cũng thoáng thả lỏng một chút.

Bởi vì suy đoán của hắn không bị Phùng Ân Mạn đọc được.

Hơn nữa, Giản Nhất Nhất cũng không nói, bác sĩ tâm lý có thể đọc tâm. Theo hắn, chức nghiệp bác sĩ tâm lý này có năng lực trị liệu cho người theo dạng tinh lọc ô nhiễm tinh thần.

Đương nhiên, không thể khả năng Phùng Ân Mạn này đang giả heo ăn hổ.

Nhưng khả năng này không lớn.

"Tôi là thành viên tổ chức chính phủ... Ừm, là người mới, còn chưa chuyển chính thức." Tần Trạch nói.

Phùng Ân Mạn ngồi xuống, cầm lấy tập hồ sơ và một cây bút: "Phía chính phủ nha, tôi đang cố gắng tranh thủ tín nhiệm của bọn họ. Tôi cũng muốn trở thành nhân viên chính phủ chính thức. Anh may mắn hơn tôi đó, tạm thời được vào biên chế nhưng ít nhất điều này cũng nói lên rằng bọn họ có chút tín nhiệm anh."

"Nhưng tôi không được, tôi vẫn còn trong kỳ kiểm tra. Ừm… anh đã là nhân viên chính phủ, như vậy tôi miễn phí trị liệu cho anh." Phùng Ân Mạn lộ ra nụ cười nhã nhặn, cũng thuận tiện cầm một quyển màu trắng Nhật Lịch trong tay: "Nào nói tình huống của anh đi. Đúng rồi, hợp của tôi hôm nay là hợp công tác."

"Cho nên tôi mới nói, tôi đã dự cảm hôm nay sẽ xuất hiện một vị khách thú vị, xem ra người kia chính là anh rồi."

"Tôi tên là Phùng Ân Mạn, anh có thể gọi tôi là lão Phùng."

Tần Trạch vẫn duy trì Poker Face [1]: "Tần Trạch."

[1] : Poker Face là series giết người cách điệu hóa thành một vụ án bí ẩn theo từng tuần tập trung vào sự phát triển nhân vật, với mỗi tập phỏng theo thể loại truyện trinh thám đảo ngược được phổ biến rộng rãi bởi tác phẩm nổi tiếng Columbo. Bộ phim xoay quanh Charlie Cale, một nhân viên sòng bạc sở hữu biệt tài phát hiện nói dối bẩm sinh đi khắp nước Mỹ để chạy trốn khỏi ông chủ sau cái chết đáng ngờ. Trên chuyến hành trình, cô gặp những nhân vật đầy màu sắc và giải quyết các vụ giết người trong nhiều bối cảnh khác nhau.

Và từ Poker Face được dùng để miêu tả một gương mặt không cảm xúc.

Bạn đang đọc [Dịch] Quỷ Dị Nhật Lịch của Canh Tòng Tâm

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    3

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!