Tần tiên sinh chân chính tuyệt vọng rồi.
Có lẽ gã miễn cưỡng vẫn có thể nuốt trôi món ăn giống hệt nước gạo kia, nhưng những đề toán học ấy, đã không biết làm thì thực sự không biết làm.
Năm phút đồng hồ nhanh chóng trôi qua.
Phanh!
Máu tươi cùng những thứ ô uế bẩn thỉu nổ tung ra, nhưng ở trong căn phòng màu đen này, hắc ám đã nhanh chóng sụp xuống, che giấu hết thảy.
...
...
Tỉnh rồi.
Tần Trạch vừa ngồi thẳng dậy, và việc đầu tiên hắn làm chính là hung hăng ngửi mùi vị trên thân thể mình.
Có lẽ trên người hắn sẽ lây dính thứ mùi vị tanh tưởi ở bên trong căn phòng hắc ám kia.
Nhưng rất nhanh, hắn lại ý thức được rằng mình vốn không phải là Player.
Và nơi này là phòng ngủ của hắn.
Phản ứng đầu tiên – tiếp theo – của Tần Trạch là gửi tin nhắn riêng tư cho Giản Nhất Nhất.
Hắn kể toàn bộ tình huống vừa rồi cho Giản Nhất Nhất, còn nhấn mạnh rằng, sát thủ Player vừa hoàn thành quá trình gây án tại nơi ở của Tần tiên sinh, người sống sót duy nhất trong vụ án nổ mạnh vừa xảy ra không lâu trước đó.
Sau khi gửi xong đoạn tin tức này, Tần Trạch bắt đầu rơi vào tự hỏi:
"Ta có thể cảm nhận được rõ ràng, ta không phải là Player. Nhưng một lần trước, kể cả khi có thân thể sạch sẽ, ta cũng không nhịn được sẽ hoài nghi rằng mình chính là Player."
"Nhưng lần này, ta lại có thể nhanh chóng thoát khỏi những ý niệm trong đầu này."
"Đây là vì đã trải qua một lần, cho nên có kinh nghiệm ư?"
"Không đúng..."
"Có một số việc, nếu chỉ trải qua một lần, sẽ cảm thấy đó là trùng hợp, nhưng trải qua hai lần, thì rất có khả năng bản thân sẽ cảm thấy đó là chuyện đương nhiên."
"Theo lý thuyết, hẳn là ta phải càng thêm hoài nghi mình chính là Player mới đúng."
"Nhưng ta lại hoàn toàn không có cảm nhận quá mức mãnh liệt về loại chuyện này."
Tần Trạch có chút hoang mang.
Đương nhiên, lập tức hiểu rõ tình huống là chuyện tốt, hắn sẽ không cảm thấy hoài nghi chính mình bởi vì giấc mơ lại bị xâm lấn.
Hơn nữa, rất nhanh sau đó, Tần Trạch đã tìm được đáp án cho câu hỏi vì sao lần này hắn lại có thể dễ dàng nhận thức được mình không phải là Player.
Bởi vì hắn nhìn thấy "Người bên gối" Tiểu Kiều.
Trạng thái của Tiểu Kiều lại kém hơn lúc trước một chút.
"Xem ra là em đã cứu anh."
Tần Trạch cũng không lo lắng về trạng thái của con rối, bởi vì trạng thái hiện tại của Tiểu Kiều cũng không quá mức tồi tệ, thoạt nhìn vẫn rất bình thường.
Có vẻ như nó đã phân biệt rõ sự khác nhau giữa một bữa no và nhiều bữa no, cho nên dưới tình huống nào đó mới dứt khoát che chở cho Tần Trạch như vậy.
Suy đoán của Tần Trạch rất đúng.
Kết hợp với chuyện lúc trước khi Tiểu Kiều có thể che chắn cho Tần Trạch khỏi ảnh hưởng của một dạng tinh thần xâm lấn nào đó, đến từ trạng thái mọi chuyện đều hợp của người được trời lựa chọn kia... Tần Trạch có thể đại khái hiểu được rằng, một trong những năng lực của Tiểu Kiều chính là —— xua tan ô nhiễm tinh thần.
Có thể trợ giúp mục tiêu không dễ bị công kích tinh thần ảnh hưởng.
"Đúng là lần này đã tránh thoát được. Nhưng lần sau lại khó mà nói được, ta phải nghĩ biện pháp để cắt đứt liên hệ giữa ta cùng Player."
Sau đó, Giản Nhất Nhất gửi tin tức qua: "Thật có lỗi, giờ tôi mới đọc được tin nhắn của anh. Tôi đã truyền tin tức đi rồi, nhưng trước mắt, tôi không thể trợ giúp anh được. Cũng may, hẳn là Tiểu Ngọc sắp thức tỉnh rồi, có lẽ chỉ trong ngày mai hoặc là ngày kia thôi."
"Lúc trước, tôi có đọc báo cáo công tác của Tiểu Ngọc, anh ấy có ghi chép lại, anh từng mơ thấy sát thủ Player khi đang trong trạng thái thân thể sạch sẽ."
"Hiện giờ anh lại mơ thấy, dường như loại dấu hiệu này đang cho thấy rằng hiệu quả của vặn vẹo lúc trước chưa được trừ tận gốc. Có khả năng vẫn còn một chút ô nhiễm tinh thần nào đó một mực tồn tại trong đầu anh."
"Tiểu Trạch, tốt nhất là anh nên đi tìm bác sĩ tâm lý, nhờ đối phương rửa sạch toàn bộ tâm lý ô nhiễm giúp anh, nếu không giữa anh và Player vẫn còn có thể thành lập nên liên hệ."
"Dựa trên một ý nghĩa nào đó, loại chuyện này cũng có lợi cho quá trình đuổi bắt Player của chúng ta, nhưng tôi tuyệt không hi vọng, cái giá của chuyện này là một tổ viên trong đội tôi bị ô nhiễm và ăn mòn."
Sau đó, Giản Nhất Nhất chia sẻ địa chỉ của vị bác sĩ tâm lý kia cho hắn.
Tần Trạch chú ý tới, vị bác sĩ tâm lý được Giản Nhất Nhất chia sẻ này lại chính là vị bác sĩ tâm lý từng được Lam Úc đề cử lúc trước.
"Bác sĩ tâm lý này là người mà Tiểu Ngọc đề cử cho tôi, anh có thể đi gặp đối phương thử xem, nhưng nhất định phải duy trì cảnh giác, tạm thời người nọ còn chưa phải thành viên của tổ chức chính phủ chúng ta. Tiểu Ngọc chỉ mới tiến hành đánh giá sơ bộ về hắn thôi."
Tần Trạch không khỏi cảm khái về tâm lý cẩn thận của Giản Nhất Nhất, cũng nhanh chóng đáp lời: "Tôi hiểu rồi, cám ơn tổ trưởng. Chút nữa tôi sẽ đi."
Tần Trạch cũng cho rằng hắn nhất định phải chặt đứt liên hệ giữa mình và Player, nếu tinh thần xâm lấn là một dạng ô nhiễm nào đó, vậy tinh lọc ô nhiễm đi.
Hắn thầm suy đoán, có vẻ như chức nghiệp lịch cũ · bác sĩ tâm lý chính là người chuyên môn xử lý loại chuyện này.
Nhưng đương nhiên Tần Trạch cũng để lại một chút tâm nhãn, đó là mang cho con rối Tiểu Kiều.
Nếu quá trình trị liệu của đối phương có liên quan đến bất cứ điều gì đó thuộc phạm trù thôi miên, hắn sẽ lập tức rời đi.
Không cần biết như thế nào, hắn cũng phải bảo vệ bí mật của Kiều Vi.
Sau lúc hừng đông, Tần Trạch nhanh chóng mang theo con rối Tiểu Kiều, bắt đầu xuất phát đến phòng khám của bác sĩ tâm lý · Phùng Ân Mạn.
Trước khi lên đường đi đến phòng khám, Tần Trạch nhận được tin tức của Lê Lộ—— "Tần Bảo Dân đã chết. Hắn chính là người sống sót sau vụ nổ mạnh kia! Hắn đã chết rồi!"
"Sáng hôm nay, tôi có thử dùng đến khứu giác phóng viên của mình, nhưng hình ảnh mà tôi nhìn thấy lại là hắn vừa nôn mửa vừa làm bài tập!"
"Tôi cũng không hiểu đây là đã xảy ra chuyện gì. Nhưng tôi lại biết, hắn đã chết rồi, là bị người sát hại."
Tần Trạch suy nghĩ một lát, chợt cảm thấy rằng, có lẽ năng lực của Lê Lộ có thể hỗ trợ hắn điều tra về Player, vì thế cũng đơn giản nói cho cô ấy biết về chuyện đã xảy ra, nhưng đương nhiên, hắn không nói cho cô ấy biết những tin tức này đều là mình nằm mơ thấy.