Tần Trạch gật gật đầu nói: "Được, giờ tôi phải đi rồi."
Tần Trạch rời khỏi nơi đó rất nhanh. Phùng Ân Mạn cũng không quá mức giữ lại.
Sau khi rời khỏi phòng khám một đoạn rất xa, Tần Trạch mới nhìn về phía con rối Tiểu Kiều đã xuất hiện trở lại trên vai hắn.
Tiểu Kiều không biến thành gầy yếu. Điều này làm cho Tần Trạch thoáng buông lỏng một hơi.
"Xem ra hắn không có làm gì. Tuy ta vẫn có cảm giác người này rất nguy hiểm..."
"Là bởi vì chức nghiệp của ta không nên lộ ra ngoài, cùng với bí mật của Kiều Vi không thể bại lộ, khiến ta cảnh giác quá mức sao?"
Tần Trạch cũng vô cùng nghi hoặc, vì sao vừa mới gặp mặt nhưng hắn hoàn toàn không thể có được hảo cảm với Phùng Ân Mạn kia.
Kỳ thật nhìn vẻ ngoài người này rất nhã nhặn lịch sự, rất giống một vị bác sĩ tâm lý, Nhật Lịch của đối phương cũng có màu bạch kim, nhưng có lẽ vì năng lực của đối phương liên quan đến lĩnh vực tâm linh, mới khiến cho Tần Trạch tỏ thái độ đề phòng như vậy.
Đương nhiên, qua chuyến đi lần này, hắn cũng có một chút thu hoạch.
Ít nhất hắn đã biết thêm được một chút kiến thức mới, và phương diện lao động thời vụ trong chức nghiệp lịch cũ cũng có thêm một vài khả năng mới.
Trong lúc Tần Trạch đang không ngừng tự hỏi xem bản thân nên làm như thế nào để hoàn toàn chặt đứt liên hệ giữa mình và Player, Tiểu Kiều lại có chút cứng ngắc lắc lắc đầu:
"Hắn, thử nghiệm, nhưng, lại, ngừng." Đây là sau khi Tần Trạch bước vào một con đường không có người, hắn mới nghe được Tiểu Kiều truyền đến những lời này... Đột nhiên có cảm giác khí lạnh chạy dọc sống lưng.
"Ý của em là, Phùng Ân Mạn có thử dùng năng lực của bác sĩ tâm lý trên người anh?"
Tiểu Kiều gật gật đầu.
"Hắn thử rình mò anh, nhưng cuối cùng đã bị em ngăn cản?"
"Không, phải."
Đáp án này làm Tần Trạch có chút ngoài ý muốn.
Ngoài ý muốn vì hắn hoàn toàn không cảm nhận được bản thân đã bị Phùng Ân Mạn xâm lấn, đồng thời, cũng ngoài ý muốn với tình huống xâm lấn của Phùng Ân Mạn, rõ ràng Tiểu Kiều không có ngăn cản, nhưng tự bản thân Phùng Ân Mạn lại dừng?
Chuyện này rất kỳ quái, nếu Tiểu Kiều không ra tay, hắn lại không thể phát hiện được, như vậy rốt cuộc là vì sao Phùng Ân Mạn quyết định dừng lại?
Đến đây, đại khái là hắn đã đoán được chuyện mình trải qua rồi: "Bí mật của ta đã khơi gợi lên tính tò mò của Phùng Ân Mạn."
"Xuất phát từ tò mò, Phùng Ân Mạn muốn lợi dụng năng lực của bác sĩ tâm lý tới rình nội tâm của ta."
"Hắn có thể làm như vậy, nhưng cuối cùng, đạo đức cũng như phẩm hạnh của chức nghiệp, cộng thêm lòng cảnh giác của ta, khiến cho hắn quyết định ngừng làm như vậy."
Tần Trạch suy đoán có khả năng loại chuyện này đã diễn ra như vậy, nhưng đương nhiên hắn cũng không tuyệt đối tin tưởng loại suy đoán này.
"Tóm lại, biểu hiện trước mắt của người tên Phùng Ân Mạn này đều có vẻ rất bình thường, nhưng theo ta, vẫn nên cực độ đề phòng đối phương."
"Năng lực của hắn rất mạnh, có thể lặng yên không một tiếng động xâm lấn vào tâm linh của người khác... Nhưng rốt cuộc là sau khi xâm lấn, bác sĩ tâm lý có thể làm ra những chuyện gì, ta còn không rõ ràng lắm."
"Có điều, phải thừa nhận năng lực của bác sĩ tâm lý còn đáng sợ hơn trong tưởng tượng của ta, ta phải thời thời khắc khắc duy trì lòng cảnh giác mới được."
"Có lẽ Phùng Ân Mạn sẽ gia nhập tổ chức chính phủ, gia nhập Công Ty. Nhưng tốt nhất là hắn đừng vào tổ của chúng ta."
"Ít nhất là trước khi ta có thể xây dựng nên một tầng phòng ngự tâm linh, ta không thể tiếp xúc quá nhiều với người này được."
Cảm quan ngay lần đầu tiên gặp mặt của Tần Trạch về Phùng Ân Mạn đã mang đến kết quả không tốt, khiến cho hắn có một loại xúc động, muốn trực tiếp nói với tổ trưởng Giản rằng, đừng cho Phùng Ân Mạn trở thành nhân viên chính phủ.
Nhưng đương nhiên Tần Trạch không thể chỉ dựa vào trực giác mà đi phủ định một người như thế, nhất là khi năng lực của Phùng Ân Mạn rất mạnh, có vẻ như dùng rất tốt.
Hơn nữa, trong quá trình điều tra, rõ ràng là trên phương diện xử lý ô nhiễm, Phùng Ân Mạn này đã được đánh giá là đáng để chiêu mộ rồi.
"Quả nhiên, quá yếu ớt sẽ rất khó thấy rõ chân tướng, ta phải mau chóng tăng lên chính mình thôi..."
...
...
Đối với Tần Trạch, ngày 12 tháng 4 là một ngày không bình tĩnh.
Bởi vì một giấc mộng kỳ quái, khiến cho hắn ý thức được bản thân vẫn rơi vào hoàn cảnh bị một thứ vặn vẹo nào đó ảnh hưởng.
Đồng thời, cũng bởi vì đi gặp bác sĩ tâm lý · Phùng Ân Mạn, khiến cho hắn ý thức được giữa bản thân cùng với nhóm cường giả chức nghiệp lịch cũ chân chính, có chênh lệch rất lớn.
Nhưng đối với Phùng Ân Mạn, hôm nay lại là một ngày rất thú vị.
Thậm chí có thể nói rằng chuyện đã trải qua trong hôm nay, đã khiến cho Phùng Ân Mạn xây dựng nên được kế hoạch hành động kế tiếp cho mình.
Phùng Ân Mạn thích viết nhật kí, nhưng không cần cuốn nhật ký. Bởi vì gã trực tiếp mở ra cuốn Nhật Lịch của mình, rồi viết xuống từng hàng chữ ngay trên những khoảng trống thật lớn của Nhật Lịch.
"Hôm nay ta đã nhận được một chút linh cảm rất tuyệt vời."
"Nếu một người cứ ở lại trong mộng thời gian dài, rồi mơ thấy cùng một cảnh tượng, mơ thấy cùng một cá nhân nào đó."
"Tới cuối cùng, cảnh tượng kia sẽ ứng nghiệm trong hiện thực, những chuyện người nọ đã làm trong giấc mộng kia cũng đều trở thành hiện thực..."
"Khiến cho người nằm mộng ấy sẽ không tự chủ bắt đầu suy nghĩ rằng, có phải chính mình đã nắm giữ một loại siêu năng lực khiến cho tình huống trong mộng sẽ biến thành chân thật hay không."
"Nhưng dần dà lâu ngày, có lẽ hắn sẽ phát hiện ra rằng, thứ kia vốn không phải là siêu năng lực, mà hết thảy những chuyện đã xảy ra đó đều là do chính tay hắn làm."
"Chung quy lại, người nằm mơ sẽ luôn sợ hãi một chuyện—— đó là người trong mộng ấy lại chính là bản thân hắn."
"Và sở dĩ tất cả những tình huống trong mộng đều biến thành hiện thực, chính vì ——hắn đã tự mình biến tất cả thành hiện thực."
"Đây là một câu chuyện dựa trên tư liệu sống thật không tệ, ta đã nghĩ ra … bản thân sẽ cho ai đến làm nhân vật chính của câu chuyện này rồi. Ừm rất nhanh thôi, tiểu thuyết của ta sẽ được xuất bản, và hắn nhất định sẽ khiến cho nhóm độc giả hâm mộ."
Có vẻ như từ “Hắn” này viết nhầm một chút, nhưng Phùng Ân Mạn lại vô cùng tin tưởng bản thân đã dùng từ đặt câu là chính xác.