Cuối cùng, Phùng Ân Mạn lại tiếp tục viết xuống khoảng trống cũng không còn quá nhiều trên cuốn Nhật Lịch nọ:
"Hết thảy mọi chuyện hôm nay đều rất tuyệt vời. Ẩn sâu trong nội tâm của người tên Tần Trạch này đang cất giấu bí mật gì đó rất lớn, ta thực sự rất muốn nhìn trộm."
"Và đúng là ta đã không nhịn được vận dụng năng lực của một chức nghiệp khác, thật sự là không nhịn được..."
"Điều thú vị nhất của một con người chính là những bí mật kia, và biết được bí mật mà người ta đang nắm giữ là chuyện tốt đẹp đến cỡ nào chứ..."
"Nhưng thật đáng tiếc, bên trong biển tâm linh của Tần Trạch nọ có tồn tại một tầng vách ngăn nào đó."
"Thật là kỳ quái, rõ ràng hắn mới có được Nhật Lịch trong thời gian ngắn như vậy, cấp bậc chức năng gần như không thể cao được bao nhiêu, vậy mà ta lại phát hiện, bản thân không thể đánh cắp ký ức ẩn sâu trong nội tâm của hắn."
"Một thứ vách ngăn quỷ dị đã ngăn cách quá trình thăm dò của ta."
"Nếu người tên Tần Trạch này nguyện ý thừa nhận thôi miên, ta có tin tưởng rằng bản thân đủ khả năng trực tiếp phá hủy vách ngăn, nhưng dựa vào cách đó..."
"Ừm... nếu làm như vậy, ta lại rất khó cam đoan được bản thân có làm ra loại chuyện gì đi quá giới hạn hay không. Thật phiền phức, dù sao hắn cũng được người khác giới thiệu tới đây."
"Nhưng cũng chẳng sao, chung quy lại, nam nhân vật chính của ta cũng không phải là hắn. Tuy kẻ tên Tần Trạch này cũng rất thú vị…"
"Đây là lần đầu tiên, có người đến gặp ta lại mang theo tâm lý đề phòng mạnh đến thế, trên người còn cất giấu một loại bí mật không biết nào đó, nhưng hắn còn chưa đủ hoàn mỹ."
"So sánh với nam nhân vật chính được ta tỉ mỉ chọn lựa, hắn còn quá yếu. Hắn không thể diễn tốt câu chuyện kế tiếp được."
Phùng Ân Mạn viết đến đây, lập tức đóng lại cây bút máy Montblanc [1].
[1] : Bút Montblanc là thương hiệu lấy ý tưởng từ hình ảnh hùng vĩ của đỉnh núi tuyết nổi tiếng “Mont Blanc“. Ra đời từ cuộc gặp định mệnh giữa ba nhân vật nổi tiếng đương thời là Hamburg Alfred Nehemias (giám đốc ngân hàng), Claus-Johannes Voss (thương gia) và August Eberstein (kỹ sư) vào năm 1906. Sản phẩm Montblanc với biểu tượng hoa tuyết sáu cánh đặc trưng luôn mang đến cho khách hàng cảm nhận về sự sang trọng bậc nhất. Và đương nhiên, giá của nó không hề rẻ!
Gã cất cuốn Nhật Lịch đi, sau đó lấy ra một chiếc di động.
"Vở tuồng sắp bắt đầu rồi, ta cần đi công tác một lần, đợi cho đến khi lần mộ binh tiếp theo buông xuống, ta sẽ tiến vào mộ binh."
"Tuy phạm huý rất nguy hiểm, nhưng kịch bản của ta đang không có tài chính, mà không có tài chính thì đương nhiên không thể hấp dẫn được người hoàn mỹ làm nam nhân vật chính của ta rồi."
"Ta phải nghĩ biện pháp, tìm chủ ngân hàng cho vay."
Đương nhiên chủ ngân hàng ở đây không phải là chủ ngân hàng bình thường rồi, trong những người có thể lăn lộn sinh tồn bên trong thế giới lịch cũ, ai ai cũng hiểu được ‘chủ ngân hàng’ có nghĩa là gì.
Và loại hành vi cho vay cùng với tài chính kia cũng không nói về tiền tài.
"Lãi suất của chủ ngân hàng quá đắt, nhưng vì vở tuồng tiếp theo, ta nhất định phải tìm hắn để vay, ta tin tưởng rằng hết thảy mọi thứ đều đáng giá."
"Nhưng đương nhiên, ta cũng phải giả thiết bản thân sẽ chết bên trong thế giới lịch cũ, nếu ta chết, về sau tiểu tổ này sẽ do ngươi tới lãnh đạo đi."
"Nếu ta chết, ngươi hãy nhớ dựa theo những mục tiêu mà ta đã đưa ra trước để tiếp tục chấp hành, đừng đổi mới nam nhân vật chính."
Nói tới đây, bác sĩ tâm lý · Phùng Ân Mạn đã giới hạn vào tên của một người.
Nick name của người này trong nhóm là —— danh hiệu · Lý Nho.
Danh hiệu · Lý Nho đã nhanh chóng trả lời trong nhóm:
"Tôi nhất định sẽ làm theo những gì ngài phân phó, Cổ Hủ đại nhân. Cũng chúc ngài có thể thuận lợi nhận được khoản cho vay."
...
...
Ngày 12 tháng 4 bình tĩnh đã chấm dứt, ngày 30 tháng 5 Dương lịch cùng là ngày 13 tháng 4 Âm lịch cũng lặng yên tiến đến.
Nhật Lịch ngủ đông, cũng không làm cho cuộc sống của Tần Trạch trở thành vô vị.
Buổi chiều ngày 13 tháng 4, Tần Trạch đi tới công ty bảo hiểm nhân thọ Đại An, bắt đầu kiếp sống nhân viên tiêu thụ của mình.
Để cho kiếp sống ở nơi làm việc của mình được thuận lợi, Tần Trạch đã làm ra một chút chuẩn bị.
Và kế tiếp, hắn chuẩn bị cho nhóm nhân viên tiêu thụ của công ty bảo hiểm nhân thọ Đại An... cảm nhận được một chút rung động nho nhỏ đến từ người lịch cũ.
Ngày 13 tháng 4 Âm lịch cũng là ngày 31 tháng 5 Dương lịch. Ngày quốc tế thiếu nhi sắp đến.
"Ta vốn là một lao động thời vụ, cho nên chuyện đi làm muộn, tan tầm sớm, có vẻ như rất là hợp lý?"
Tần Trạch, nhân viên thời vụ vừa đi làm ngày đầu tiên đã đến muộn, có chút chân thành nhìn về phía quản lý tiêu thụ của mình.
Quản lý tiêu thụ là một cô gái chừng 25, 26 tuổi, có chút mập mạp, đại khái là 160 cân ( bằng 80 kg) , thuộc loại tiên nữ giảm béo [2] , cất giọng mang theo một chút khinh thường nói:
"Muộn một lần trừ ba trăm, muộn ba lần giảm phân nửa tiền lương cùng tháng. Về sớm không xin phép bị tính là bỏ bê công việc. Buổi chiều hôm nay anh mới chạy tới làm, hiện giờ tính bỏ bê công việc hả?"
[2] : có vẻ như là nếu giảm béo sẽ thành tiên nữ.
Tần Trạch nhìn thấy vị quản lý trước mắt bày ra vẻ mặt khinh thường mình, ngược lại tỏ ra vô cùng khách khí với cô ấy:
"Quản lý Trương, vậy nếu tôi không cần tiền lương, miễn phí cống hiến thành tích cho công ty, tôi có thể tùy ý đến muộn về sớm hay không?"
Đúng là loại câu hỏi này đã làm khó quản lý Trương rồi, bởi vì bỗng nhiên cô ấy lại không biết mình nên nói cái gì.
Tần Trạch lại tiếp tục lễ độ nói: "Chúng ta cùng là người làm công mà, tội gì phải làm khó nhau? Để tôi đi xử lý công việc trước vậy."
Thấy quản lý Trương chuẩn bị mở miệng, Tần Trạch lập tức nói một câu chặn họng cô ấy: "Không phải cô đang muốn nói, đến muộn về sớm nhiều, công ty có thể sa thải tôi chứ?"
"Vậy tôi lại chuyển qua công ty khác làm là được. Tôi tới đây cũng không phải vì tiền. Tôi chỉ có một chút nhiệt tình yêu thương loại nghề nghiệp này mà thôi, đương nhiên, chuyện đó là về sớm đến muộn hoàn toàn không xung đột với nhau."
Đến đây, Tần Trạch đã đi về phía vị trí làm việc của mình rồi.