Trên thực tế, thủ đoạn mà cấp trên dùng để chèn ép ràng buộc cấp dưới tại nơi làm việc, chỉ đơn giản là trừ tiền lương hoặc sa thải mà thôi.
Nếu một người ngay cả tiền cũng không muốn, còn không có dục vọng thăng chức, thì sự tồn tại của hắn ở nơi làm việc chính là bách chiến bách thắng, cũng tương đương với vô địch luôn rồi.
Chỉ cần ngươi không muốn làm lãnh đạo, thì cả thế giới này cũng không một ai có thể làm lãnh đạo của ngươi!!!
"Nói bậy, không có lấy một chút đạo đức nghề nghiệp nào cả! Anh coi công ty là nhà của anh hả???" Quản lý Trương không thể dễ dàng tha thứ cho thái độ kiêu ngạo của Tần Trạch được.
Hắn chỉ là một tên lao động thời vụ thôi mà, làm sao có thể tự cao như vậy? Cô ấy càng nghĩ càng giận, lập tức muốn đi tìm Tần Trạch, cho hắn biết thế nào là quy củ do chính mình lập ra, nhưng vừa tới gần Tần Trạch, lại nghe thấy Tần Trạch đang nói chuyện với khách hàng bắt đầu chuẩn bị ký đơn.
Cô lập tức dừng chân lại.
Phải biết rằng, bọn họ làm nhân viên tiêu thụ, nhiệm vụ quan trọng nhất hàng ngày chính là có thể chốt đơn.
Thậm chí nếu ngươi trở thành nhân viên có doanh số bán hàng cao nhất của công ty, thì đến muộn về sớm, công ty cũng có thể dễ dàng tha thứ được.
Mới vài phút công phu, Tần Trạch đã chốt được một đơn hàng.
"Lâm Tương phóng viên Tảo báo [1], bốn mươi tuổi, lựa chọn hợp đồng bảo hiểm có giá trị lớn và thanh toán ngay một lần, cái kia... À, quản lý Trương, vừa lúc cô đang ở đây, cô tới giúp tôi kiểm tra thông tin một chút."
[1] : Liên hợp Tảo báo hoặc ngắn gọn hơn là 'Tảo báo' hoặc tên đầy đủ Nam Dương - Tinh Châu Liên hợp Tảo báo là tờ báo tiếng Trung có lượng phát hành lớn nhất Singapore với khoảng 176.000 ấn bản mỗi ngày.
Quản lý Trương đứng yên tại chỗ, trong lòng thực sự không tin nhanh như vậy Tần Trạch đã có thể thuyết phục khách hàng mua bảo hiểm xong rồi.
Tần Trạch nói: "Cô thất thần gì thế? Tôi còn nhớ quy trình cuối cùng cần phải được quản lý kiểm tra mà?"
Quản lý Trương hít sâu một hơi, lập tức trừng mắt liếc nhìn Tần Trạch một cái, rồi nhanh chóng cầm lấy điện thoại bắt đầu lần lượt kiểm tra.
Trên thực tế, để khách hàng thuận lợi ký hợp đồng bảo hiểm, rất nhiều nhân viên tiêu thụ của công ty thường xuyên lựa chọn phương thức quảng cáo quá đáng, phóng đại tác dụng và công hiệu của sản phẩm lên gấp nhiều lần.
Công ty bảo hiểm cũng không ngoại lệ.
Điều này được thể hiện ở rất nhiều những mục hoặc sự cố rõ ràng không thể giải quyết bồi thường, nhưng hết lần này tới lần khác, bọn họ đều giải thích vô cùng mơ hồ, thậm chí là lờ đi, không thèm thông báo cho khách hàng biết.
Ngược lại, bọn họ đều thông qua nghệ thuật nói chuyện, để làm cho đối phương nghĩ rằng đây là chuyện có thể giải quyết bồi thường được, hơn nữa trong quá trình ghi âm trò chuyện, bọn họ đều có thể hoàn mỹ né tránh quá trình kiểm tra chất lượng của khách hàng.
Có vài thời điểm, khi kiểm tra chi tiết đơn hàng, vì thành tích, nhóm quản lý cũng sẽ thông đồng cùng nhân viên, cùng lừa dối khách hàng.
Nhưng quản lý Trương không có làm như vậy.
Cô ấy thầm suy đoán rằng, hẳn là Tần Trạch đã lừa dối khách hàng rồi, hơn nữa, bởi vì thái độ của Tần Trạch rất kiêu ngạo, cuối cùng, cô ấy quyết định mình sẽ phá rối đơn hàng này của hắn.
Cho nên ở thời điểm kiểm tra chi tiết, cô ấy trực tiếp thông báo những điểm tệ hại của sản phẩm này với khách hàng, và đương nhiên là vô cùng chi tiết, rõ ràng.
Nhưng kịch bản lại không diễn ra như những gì cô ấy từng suy nghĩ, bởi vì thái độ của đối phương cũng rất rõ ràng: "Có phiền hay không? Mong cô đừng lãng phí thời gian của tôi nữa. Tôi biết sản phẩm của các cô như thế nào, lúc trước Tần tiên sinh đã nói rất rõ ràng với tôi rồi, móa nó, tôi còn cần cô nhắc lại nữa ư? Cô có thể làm nhanh lên một chút hay không? Tôi rất gấp, muốn ký xong đơn để trả tiền đây!"
"Nhanh hộ cái, đừng làm chậm trễ chuyện kiếm tiền của Tần tiên sinh."
Quản lý Trương lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, là vị khách hàng thiên sứ nào đây?
Tần Trạch bình tĩnh nhìn khuôn mặt dần dần trở nên méo mó của quản lý Trương, hắn lập tức vẫy vẫy tay, nói: "Được rồi, cô cứ đứng một bên nhé, chút nữa lại có việc của cô luôn rồi."
Hắn bắt đầu bấm số cho cuộc điện thoại tiếp theo.
Cứ như vậy, không có lấy bất cứ một kỹ xảo nào của nhân viên tiêu thụ, càng không có bất cứ kế hoạch gì, hắn chỉ trực tiếp dựa vào nghệ thuật nói chuyện của mình để bàn bạc hợp đồng với khách hàng, và đương nhiên, trong quá trình ấy, hắn cũng nói cực kỳ rõ ràng, chi tiết cho bọn họ về từng nội dung bên trong sản phẩm nọ.
Vài phút sau, khách hàng không có lấy một chút chần chờ nào: "Không thành vấn đề, tôi đồng ý, phiền anh đó, nhất định phải cho tôi mua nha!"
Tần Trạch hướng về phía quản lý Trương: "Quản lý Trương, cô tới kiểm tra đi."
Lúc này đây, quản lý Trương đã ở một bên nghe được rất rõ ràng mọi chuyện rồi.
Trong đoạn đối thoại vừa nãy, Tần Trạch không hề dụ dỗ, càng không hề lừa gạt gì đối phương.
Nhưng càng như vậy, cô ấy càng khó có thể hiểu được, rốt cuộc là vì sao hắn có thể thuyết phục khách hàng dễ dàng chốt đơn như vậy?
Phải biết rằng, kể cả khi cô ấy bước vào siêu thị mua một tuýp kem đánh răng, cũng phải khiến cho nhân viên hướng dẫn mua hàng phải nói đến sùi bọt mép mới bằng lòng trả tiền.
Mà chuyện này còn chưa xong đâu.
Rất nhanh, Tần Trạch lại gọi cuộc điện thoại thứ ba, thứ tư, thứ năm, đến tận thứ sáu... Và đều không ngoại lệ, toàn bộ đều chốt được đơn.
"Quản lý Trương, kiểm tra đi."
"Người đó, đến kiểm tra."
"Cô Trương đâu? Mau kiểm tra!"
"Tiểu Trương nha, đi tới đăng ký nào."
Sau khi từng hợp đồng bảo hiểm có giá trị lớn không ngừng được hoàn thành, cách mà Tần Trạch gọi vị quản lý tiêu thụ kia đã càng ngày càng trở nên tùy ú.
Ngược lại vị quản lý Trương kia lại chẳng còn dáng vẻ bướng bỉnh, cương quyết như lúc ban đầu nữa.
Đúng là trong quá trình này, cô ấy cũng từng hoài nghi khách hàng của Tần Trạch chỉ làm màu vậy thôi, chứ giao dịch này là giả dối, nhưng rất nhanh, ở phía sau đã hiện rõ ghi chép mua hàng rồi.
Khách hàng lại thật sự thanh toán tiền.