"Lại nói, đúng là những chuyện đối phương miêu tả kia rất kỳ quái, giống như người nọ khẳng định rằng những tình huống ngoài ý muốn kia sẽ phát sinh, cho nên mới muốn hỏi ta xem nên làm như thế nào để tối đa hóa khoản bồi thường mà hắn sẽ nhận được sau khi những tình huống ngoài ý muốn như vậy thực sự xảy ra."
"Cuối cùng, nếu một người biết được những tình huống ngoài ý muốn như vậy sẽ phát sinh, như vậy điều mà hắn nên làm, hẳn là lẩn tránh mấy chuyện ngoài ý muốn đó, mà không phải đi hỏi người khác xem nên làm như thế nào mới có thể nhận được giải quyết bồi thường."
"Tổng hợp những điểm này lại, có lẽ ta... vừa gặp được sự kiện siêu hiện thực rồi."
"Đúng là vì tiền, sẽ có người làm như vậy. Nhưng nếu có thể thiết kế ra nhiều tình huống trùng hợp kiểu này, khiến cho công ty bảo hiểm cũng không thể điều tra ra nguyên nhân nào không phải ngoài ý muốn... Như vậy, khẳng định là năng lực của hắn không hề đơn giản. Nhưng một người có năng lực không hề đơn giản thì không nên làm ra loại chuyện hại mình như thế này."
"Cho nên, trong chuyện này… có phải hắn đã chứng kiến quá trình người khác phát sinh chuyện ngoài ý muốn hay không?"
"Nếu người phát sinh chuyện ngoài ý muốn kia không phải hắn, mà là một người nào đó có quan hệ không tầm thường với, chẳng phải hắn chính là người được hưởng lợi sau khi đối phương gặp tai họa hay sao?"
Tần Trạch mở to hai mắt, kết hợp với những dữ kiện do Lệ Lộ lấy được khi điều tra về Tần Bảo Dân, hắn ý thức được rằng… xác suất xảy ra khả năng này tuyệt đối không thấp.
Tần Trạch lại kiểm tra thêm một chút, sau khi chép số điện thoại vẫn còn lưu lại trên danh sách ghi chép những cuộc điện thoại gọi đến của vị Dương mỗ nhân kia vào sổ tay của mình, hắn nhanh chóng rời khỏi công ty bảo hiểm nhân thọ Đại An.
Việc đầu tiên hắn làm sau khi rời khỏi nơi đó chính là thuật lại câu chuyện tà môn mình vừa nghe được vào nhóm chat của "Công ty".
Ngay sau đó, Tần Trạch lại gửi số điện thoại mình vừa lấy được cho Lê Lộ, đồng thời cũng yêu cầu Lê Lộ hỏi biên tập Lưu ở tòa soạn báo bên kia, xem trên danh bạ điện thoại của đối phương có ghi chép dãy số này hay không.
Trực giác nói cho Tần Trạch biết, vị Dương tiên sinh này chính là một người lịch cũ.
Một người có thể sắp xếp những tình huống ngoài ý muốn.
Rất nhanh, suy đoán của hắn đã được người trong nhóm chat của "Công ty" trả lời.
Kế toán · Lạc Thư nói: "Lao động thời vụ. Nếu người mà anh vừa nói không bày ra một trò đùa quái đản, nếu tình huống của hắn đúng như những gì anh suy đoán, có thể sắp xếp những tình huống ngoài ý muốn, thì tôi đã biết chức nghiệp của hắn là cái gì rồi!"
"Hắn là chuyên viên thẩm định rủi ro! Là chức nghiệp lịch cũ · chuyên viên thẩm định rủi ro! Một chức nghiệp có thể gia tăng hoặc giảm bớt những ‘Tình huống ngoài ý muốn’ cho người xung quanh và chính mình!"
"Mặc dù có câu nói rằng không có chức nghiệp tà ác, chỉ có con người tà ác, nhưng mười chuyên viên thẩm định rủi ro thì có chín... đều là người lịch đen."
"Tuy có thể đối phương vô tội, chỉ gọi điện thoại nói vài lời vô nghĩa mà thôi, nhưng xuất phát từ điểm đặc thù của chức nghiệp chuyên viên thẩm định rủi ro này, chúng ta vẫn nên âm thầm điều tra một chút là hơn!"
Tần Trạch líu lưỡi, có vẻ như cái【 thể chất phóng viên 】 này còn mạnh hơn hắn tưởng tượng.
Và rất có khả năng, lần này hắn đã câu ra một con cá lớn rồi?
Hắn tin tưởng trực giác cùng với loại vận khí đặc thù này của mình và hiển nhiên —— khả năng cao là vị Dương mỗ nhân kia hoàn toàn không định nói suông, ngược lại, gã thực sự đang có ý định sắp xếp tình huống ngoài ý muốn nào đó, hơn nữa còn có ý đồ thông qua hành vi này để thu hoạch được lợi ích.
Ngày 13 tháng 4, ngày Kỷ Sửu tháng Đinh Tị.
Hợp xuất hành, quét dọn, ký kết hợp đồng, giao dịch.
Kỵ đào giếng. Cấp bậc tuyệt vọng.
Đối với biên tập Dương Mộc Lâm của báo Thần Hi, hôm nay là một ngày may mắn.
Bởi vì gã căn bản không cần để ý đến hành vi kỵ của ngày hôm nay.
Đây là một hành vi mà bình thường những người ở trong xã hội hiện đại này không thể phát động được.
Suy cho cùng, đầu năm nay có ai cần phải đào giếng đâu?
Mà hôm nay lại thích hợp để ký kết hợp đồng, giao dịch. Đây cũng là từ ngữ mà Dương Mộc Lâm rất ít khi quét được, nhưng nó lại chính là từ ngữ mà gã tha thiết ước mơ.
Bởi vì là một con nợ, gã cần hoàn lại một khoản tiền rất lớn. Nhưng đối mặt với loại hấp dẫn quá mức mê người này, Dương Mộc Lâm vẫn lựa chọn đi vay.
Loại chuyện này cũng khiến cho gã luôn luôn phải đeo trên lưng áp lực khổng lồ của nợ nần không thể hoàn lại được.
Hôm nay hẳn là một ngày tốt, có lẽ gã có thể thông qua giao dịch và ký kết hợp đồng, để kiếm lại cho mình một khoản tiền lớn, thanh toán hết nợ nần.
Vừa đến trưa, Dương Mộc Lâm đã lập xong kế hoạch của mình, gã biết mình nên làm như thế nào để lợi dụng năng lực trong tay từ đó thu hoạch được tài phú.
Đơn giản thôi, dùng tình huống ngoài ý muốn để thu hoạch tài phú.
Lại nói, Dương Mộc Lâm đã có được chức năng từ mấy tháng trước rồi, nhưng vì không dám phạm huý, cho nên tốc độ tăng lên của gã có chút thong thả.
Có thể nói là khả năng sử dụng chức năng của hắn rất yếu.
Trước khi đề cập đến chức năng, cần phải nói một chút đến chuyên ngành đại học của Dương Mộc Lâm, đó là——toán học ứng dụng.
Với điểm thi toán vào đại học đạt đến 141, ở trong mắt ba mẹ, Dương Mộc Lâm tuyệt đối là một đứa nhỏ rất có thiên phú toán học.
Mà ngay cả những giáo viên của Dương Mộc Lâm cũng cho là như vậy, khiến cho lúc ghi danh vào đại học, gã đã lựa chọn chuyên ngành là toán học ứng dụng.
Nhưng kỳ thật chỉ có một mình Dương Mộc Lâm hiểu được, thứ toán học này, nếu ngươi không đạt được điểm tối đa, vậy thì chẳng có gì gọi là thiên phú cả, bởi vì từ 140 đến 150 là cố gắng có thể đạt thành.
Nhưng kể cả khi ngươi có đạt đủ 150 điểm, cũng không phải điểm tối đa chân chính, bởi vì trên 150 điểm vẫn còn lĩnh vực rộng mở hơn, vẫn còn rất thiên tài chưa nhìn thấy đỉnh.