Vì sao nhất định phải đợi cho đến khi những cuộc đời kia bị thiệt hại nghiêm trọng, có lẽ ngay cả thân thể cũng không hoàn chỉnh mới đưa tin?
Rốt cuộc ý nghĩa tồn tại của những chuyên mục kiểu như thế này là nhân văn là quan tâm, hay là triển lãm cực khổ, khiến cho càng nhiều người cảm thấy rằng—— hóa ra cuộc sống của bản thân mình cũng không quá tệ?
Dương Mộc Lâm không thích một cuộc sống như vậy, thậm chí còn sinh ra chán ghét với cuộc sống như vậy.
Và hình như Nhật Lịch cũng có thể cảm nhận được sự biến hóa trong lòng gã.
Bởi vậy trong một giấc ngủ trưa nào đó, bỗng nhiên Dương Mộc Lâm lại nghe được mấy lời nói mớ như sau: "Nếu công tác của ngươi là tìm kiếm tư liệu sống cực khổ, vậy thì năng lực của ngươi là mang đến cực khổ..."
"Nếu điểm mấu chốt của nghề báo là đạt được tin tức trực tiếp—— thì vì sao ngươi không chủ động đi chế tạo tin tức?"
"Thành phố Lâm Tương cần càng nhiều cực khổ hơn, không phải thế sao?"
Những lời này đã đánh nát biển tâm linh của Dương Mộc Lâm, giống như trực tiếp đánh thức gã vậy!
Đột nhiên gã lại ý thức được rằng, chẳng phải khi làm như thế gã sẽ vĩnh viễn không bao giờ thiếu bản thảo ư?
Thậm chí gã còn nghĩ ra được đối tượng phỏng vấn kế tiếp của mình là ai rồi —— chính là lãnh đạo.
Bởi vì nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì rất nhanh thôi lãnh đạo sẽ gặp phải chuyện ngoài ý muốn.
Đó là lần đầu tiên Dương Mộc Lâm thử chuyển dời tất cả những mảnh sương mù màu đen lên người của lãnh đạo mình.
Loại hành động này đã khiến gã rơi vào tình trạng sức cùng lực kiệt, cần phải thử nghiệm một tuần trời, cuối cùng mới chuyển dời được vận rủi của không ít những người chung quanh đến trên người lãnh đạo.
Lần này, gã trông thấy một vài chữ, tỷ lệ buông xuống chuyện ngoài ý muốn —— 75%.
Một ngày sau, có một chậu hoa từ trên cao rơi xuống, nện thẳng vào đầu lãnh đạo.
Dương Mộc Lâm dùng vận tốc ánh sáng viết ngay một bài về tình cảnh người đàn ông trung niên đã mất đi năng lực kiếm tiền, trở thành người sống đời thực vật, sẽ mang đến gánh nặng như thế nào cho gia đình.
Người đưa tin · Dương Mộc Lâm, đối tượng phỏng vấn là vợ con của lãnh đạo trước.
Tin tức này không được đưa lên, nhưng loại chuyện này cũng không ảnh hưởng gì đến tương lai đầy triển vọng của Dương Mộc Lâm.
Toán học, báo chí, Nhật Lịch, hết thảy mọi thứ đều xâu chuỗi vào cùng một chỗ. Dương Mộc Lâm cho rằng rốt cuộc gã cũng tìm được ý nghĩa tồn tại của cuộc đời mình rồi —— Đó là khiến cho cực khổ và chuyện ngoài ý muốn bình đẳng buông xuống mỗi người.
Về phần Nhật Lịch đã biến thành màu đen, gã căn bản không thèm để ý đến.
Thời gian từng ngày trôi qua, dưới ảnh hưởng ăn mòn của Nhật Lịch, dã tâm trong lòng Dương Mộc Lâm cũng càng ngày càng bành trướng.
Gã không cam lòng.
Rõ ràng ý nghĩa tồn tại của gã vĩ đại đến thế, vậy mà thu nhập của gã lại thấp kém nhường này.
Bởi vì lượt xem những tin tức của người cực khổ và gặp chuyện ngoài ý muốn kia vẫn ít ỏi như trước.
Gã hi vọng bản thân cũng giống như phóng viên tự do ngoài biên chế Lê Lộ, luôn có thể đánh hơi được những tin tức bùng nổ.
Gã khát vọng bản thân có thể chế tạo ra chuyện ngoài ý muốn lớn hơn nữa, cũng khát vọng chuyện ngoài ý muốn kia có thể mang đến cho bản thân càng nhiều tài phú hơn.
...
...
Tuyến thời gian trở lại hiện tại, ngày 13 tháng 4 Âm lịch, cũng là ngày 31 tháng 5 Dương lịch.
Hợp xuất hành, quét dọn, ký kết hợp đồng, giao dịch.
Vào buổi chiều, Dương Mộc Lâm phát hiện đồng nghiệp của mình bỗng nhiên lại đi mua một phần bảo hiểm, quá trái với lẽ thường.
Nhưng hành vi này lại làm trong đầu Dương Mộc Lâm nảy lên một ý tưởng.
Nên làm như thế nào mới có thể đạt được một khoản tiền khổng lồ?
Nên làm như thế nào mới có thể thông qua chuyện ngoài ý muốn, mang đến lượng tài phú thật lớn cho mình?
Trước kia gã thường thông qua phương pháp chế tạo tin tức —— đó là làm cho người khác gặp phải chuyện ngoài ý muốn, biến họ trở thành tư liệu sống cho tin tức của mình để kiếm tiền.
Nhưng đến tận lúc này, Dương Mộc Lâm mới nghĩ ra, vì sao gã không thể thông qua phương thức chế tạo chuyện ngoài ý muốn để thu lấy một khoản tiền bảo hiểm khổng lồ?
Lấy ví dụ như sự kiện vừa xảy ra không lâu trước đó, chẳng phải người tên Tần Bảo Dân kia đã nhận được một khoản tiền bồi thường cực lớn vì cái chết của vợ con sao?
Rất nhanh, trong đầu Dương Mộc Lâm đã phác thảo nên một kế hoạch tỉ mỉ.
Mấy tháng trước, mẹ hắn đã chết, nhưng cũng chẳng sao, gã vẫn còn cha.
Bởi vì mẹ đã chết vì một chuyện ngoài ý muốn, cho nên gã, một đứa con hiếu thảo lập tức đi mua cho cha mình một khoản bảo hiểm kếch xù, đề phòng những rủi ro ngoài ý muốn. Ừm… vô cùng hợp tình hợp lý.
Mà ngay tại nửa tháng trước, bởi vì tham lam đã nợ một khoản tiền lớn, bởi vậy, muốn giải quyết nợ nần, cũng như kiếm cho mình một khoản bồi thường kếch xù, gã nhất định phải nghĩ biện pháp làm cho cha mình gặp nhiều chuyện ngoài ý muốn cùng một lúc, cố gắng hết sức phát huy ra giá trị lớn nhất của mấy vụ tai nạn kia.
Nhưng xuất phát từ hiểu biết ít ỏi của bản thân về công việc giải quyết bồi thường, Dương Mộc Lâm cần nhờ người khác cố vấn một phen. Ví dụ như gã cần phải làm như thế nào mới có thể tối đa hóa được khoản kim ngạch giải quyết bồi thường kia.
Kỳ thực loại chuyện này tuyệt đối là không lý trí, sẽ đưa tới rất nhiều phiền toái.
Nhưng xuất phát từ tín nhiệm mù quáng đối với xu hợp của Nhật Lịch, thậm chí gã còn nói chuyện kia cực kỳ tỉ mỉ, kỹ càng—— Suy cho cùng, 90% người lịch cũ đều có.quan điểm rằng "Ta đang xu hợp, hẳn là ta sẽ không gặp phải xui xẻo đâu".
Hơn nữa, ta là chúa tể điều khiển những sự kiện ngoài ý muốn, ta còn có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao?
Cho nên… đúng là Dương Mộc Lâm thật sự không ngờ —— giữa những người lịch cũ sẽ hấp dẫn lẫn nhau.
Và một nghiệp vụ viên có "Thể chất phóng viên" đã trực tiếp nhận cú điện thoại xin cố vấn của gã.
Về phần xây dựng toàn bộ chi tiết những chuyện ngoài ý muốn kia—— Đối với một người lịch cũ loại hình xu hợp vừa có được chức năng chừng mấy tháng, trên thực tế, Dương Mộc Lâm cũng không thể xây dựng toàn bộ chi tiết những chuyện ngoài ý muốn kia dược.
Chẳng qua khoảng mười ngày trước, xuất phát từ một lần kỳ ngộ đặc thù, gã mới có được loại năng lực như vậy.
Cho nên những chuyện ngoài ý muốn mà gã xây dựng nên kia, có bao gồm nhân viên dọn cỏ cố chấp luôn làm ồn ào đến giấc ngủ của gã, bao gồm đứa nhỏ nghịch ngợm thích tuôn ra những lời mắng chửi thô tục khi chơi ván trượt.
Đương nhiên, hết thảy mọi thứ đều phải chờ cho đến khi gã mua cho cha mình một cái hợp đồng bảo hiểm khổng lồ đã.