Trình Vãn và Đỗ Khắc đều nghe được động tĩnh ở bên ngoài.
"Bên ngoài tòa lầu cũng xuất hiện vấn đề rồi, loại tình huống này tuyệt đối không phải một người lịch cũ vừa xu hợp mấy tháng có thể làm được, nhưng theo lẽ thường, cấp bậc chức năng của đối phương không nên cao hơn chúng ta mới đúng..."
"Rốt cuộc đây là chuyện gì đã xảy ra?" Đột nhiên Trình Vãn nghĩ đến một khả năng: "Có thể đối phương nắm trong tay một loại thủ đoạn có thể tăng lên năng lực nào đó hay không?"
"Tạm thời tăng lên năng lực, nhưng không thay đổi cấp bậc chức năng của bản thân!"
Đỗ Khắc gật gật đầu, đây là lời giải thích hợp lý duy nhất.
Trước mắt, hai người đang gặp phải một sự lựa chọn.
“Hiện tại chúng ta nên làm như thế nào? Là tìm mục tiêu trước, hay là xử lý hiện trường trước? Thoạt nhìn nơi này sắp có một vụ tai nạn nghiêm trọng buông xuống."
Trình Vãn nhìn về phía Đỗ Khắc, Đỗ Khắc cũng đang tự hỏi vấn đề này.
Hai người vừa tiến vào khu vực bên trong tòa lầu chưa đi được vài bước, Trình Vãn đã cảm nhận được điện lưu dao động.
Mà Đỗ Khắc cũng nghe thấy những tiếng kêu sợ hãi truyền đến từ tầng trệt, bên trong trộn lẫn những từ như "Cứu người" "Cháy" .
Bởi vậy, bọn họ chỉ có thể làm ra hai lựa chọn——
Một, tìm Dương Mộc Lâm, chặt đứt ngọn nguồn điều khiển hàng loạt những chuyện ngoài ý muốn này.
Hai, nhanh chóng cứu người, không thể hy sinh tánh mạng của người vô tội.
Lựa chọn một, chỉ cần tốc độ nhanh, bọn họ hoàn toàn có thể giải quyết vấn đề trước khi tai nạn buông xuống.
Nhưng tình huống hiện giờ, hai người đều đoán được Dương Mộc Lâm kia đã có phòng bị rồi, bởi vậy đối phương mới dùng thủ đoạn chế tạo hỗn loạn trước. Hơn nữa, căn cứ theo những gì bọn họ đang cảm nhận được, hẳn là thực lực của Dương Mộc Lâm còn đáng sợ hơn những gì bọn họ phán đoán rất nhiều.
Nếu lựa chọn phương án một, Trình Vãn và Đỗ Khắc cũng chỉ có 70% nắm chắc có thể xử lý Dương Mộc Lâm, nhưng lại không có tin tưởng tuyệt đối sẽ ngăn chặn được tai họa chuẩn bị ập xuống nơi này, trước khi nó liên lụy đến những người vô tội khác.
Chuyện này cũng khiến cán cân lựa chọn nghiêng về phía phương án một hơn.
Tần Trạch đứng từ xa xa phụ trách quan sát, cũng thấy được một màn này.
Tuy hắn không nhìn thấy khí tức màu đen, bởi vì cấp bậc chức năng của hắn còn thấp hơn Dương Mộc Lâm, nhưng hắn lại có thể nhìn thấy giao thông trên một đoạn đường đã bị tắc nghẽn.
"Trình Vãn, Đỗ Khắc, các anh hãy lựa chọn cứu người, cố gắng hết sức sơ tán toàn bộ nhân viên trong tòa lầu kia đi. Để tôi nghĩ biện pháp đối phó với Dương Mộc Lâm." Tần Trạch không chút do dự đã khởi động kế hoạch hai.
Tuy Trình Vãn và Đỗ Khắc không rõ lắm về kế hoạch Tần Trạch chuẩn bị đằng sau, nhưng hai người cũng biết, trong tình huống này, thời gian là quan trọng nhất, và bọn họ tuyệt không có khoảng trống để chần chờ.
Nếu Tần Trạch đã nói như vậy, vậy cứ dứt khoát làm như vậy thôi.
Lựa chọn một, chưa chắc đã bắt được người lịch đen, nhưng lựa chọn hai, nhất định có thể giảm đi số người thương vong.
Hai người bắt đầu phân công nhau hành động.
Đỗ Khắc lợi dụng năng lực di chuyển vật thể của mình, để xử lý hiện trường đang xảy ra sự cố giao thông.
Trình Vãn lại nhanh chóng chạy xuống tầng trệt, rồi thông qua năng lực cảm ứng đặc thù đối với dòng điện của kỹ sư máy móc, để chữa trị nhiều đường dây dẫn đã bị hủy hoạt, cố gắng hết sức làm cho cả tòa lầu khôi phục lại trật tự bình thường.
Từ khi bắt tay vào giải cứu, hai người bọn họ cũng cảm nhận được hiện trường hỗn loạn rồi.
"Cứu hoả! Cháy rồi!"
"Người đâu mau đến đây, có người hay không, mau gọi điện thoại, có người bị điện giật hôn mê rồi!"
"Gặp quỷ, thang máy không hoạt động!"
"Cứu mạng! Vì sao con gián này còn mang theo tia chớp chứ? Tao dcmm! Mẹ nó chứ!"
"Mau! Mau mau! Cứu giúp bản thảo!"
"Mọi người đừng hoảng, dùng bình chữa cháy trước đi!"
Một tòa cao ốc văn phòng cao tới 16 tầng lầu, nằm ngay trên đoạn đường hoàng kim của thành phố Lâm Tương, đương nhiên sẽ có lưu lượng người qua lại rất lớn.
Một khi nơi này phát sinh hỗn loạn sẽ làm cho toàn bộ khu vực trở nên hỗn loạn theo, khó có thể khống chế được.
Mà chuỗi liên hoàn ngoài ý muốn vẫn còn đang khuếch tán, hỗn loạn sẽ làm cho tỷ lệ buông xuống chuyện ngoài ý muốn của mỗi người trở nên càng cao hơn.
Mặc dù —— Dương Mộc Lâm, ngọn nguồn kích hoạt chuỗi ngoài ý muốn kia, đã nhanh chóng chui ra bên ngoài cánh cửa thang lầu số bốn, chạy về phía gara từ sớm, và đúng là gã đang dần dần rời xa hiện trường tai nạn, nhưng hiện trường đã hỗn loạn vượt quá mức tưởng tượng, khiến cho những người bị kẹt lại ở nơi này càng ngày càng nhiều, cũng khiến gã khó có thể thoát đi được.
Dương Mộc Lâm chú ý tới, tỷ lệ buông xuống chuyện ngoài ý muốn ở trên người đã cao hơn không ít.
Nhưng gã không thèm để ý đến nó.
Từ sau khi vay được "Chất" từ phía chủ ngân hàng, Dương Mộc Lâm đã có được năng lực vượt quá sức tưởng tượng của mình, gã có thể mạnh mẽ xua tan tỷ lệ buông xuống chuyện ngoài ý muốn trên người chính mình.
"Xem ra ta đã bị tổ chức chính phủ theo dõi thật rồi!"
Dù đã đoán được tình huống này, nhưng suốt cả quá trình, Dương Mộc Lâm vẫn tỏ ra cực kỳ bình tĩnh. Gã nhanh chóng chế tạo tai nạn hỗn loạn, sau đó đào thoát khỏi tòa lầu, lại chạy thẳng vào gara dưới lòng đất, chuẩn bị trốn đi.
Tuy nhiên, đúng là bình tĩnh thật nhưng gã vẫn không khỏi ảo não buồn phiền, không biết rốt cuộc mình đã sơ suất ở khâu nào, để bỗng nhiên bị đám người kia theo dõi như vậy?
"Tình huống cực kỳ tồi tệ, nếu bị phía chính phủ theo dõi, ta cũng không thể che giấu tung tích, âm thầm chế tạo chuyện ngoài ý muốn được nữa. Như vậy ta nên làm như thế nào mới kiếm được tiền trả cho khoản vay khổng lồ kia đây..."
"Nếu ta không có tiền..."
Nghĩ đến đây, Dương Mộc Lâm chợt nhớ lại sắc mặt của chủ ngân hàng kia rồi không khỏi run rẩy cả người.
Gã tuyệt đối không dám thiếu nợ "Ngân hàng".
Sợ hãi quá độ lập tức khiến cho Dương Mộc Lâm bắt đầu nhớ lại từng chi tiết khi bản thân gặp được chủ ngân hàng.
Cuộc gặp gỡ này xảy ra khoảng hai tuần trước, sau khi Dương Mộc Lâm tăng ca về nhà, trên con đường u ám, vốn không có bóng người bỗng dưng lại truyền đến âm thanh.
"Cần nghiệp vụ cho vay không?"
"Không cần."
"Không, Dương tiên sinh, tôi cho rằng anh rất cần đó. Chào anh, tôi là chủ ngân hàng, danh hiệu... Anh có thể gọi tôi là Lã Bất Vi."