Ở thời điểm lần đầu tiên Dương Mộc Lâm nghe được danh hiệu Lã Bất Vi này, trong lòng gã từng cho rằng đối phương mắc bệnh thần kinh.
Bởi vì một người mặc tây trang, cao ráo, đội mũ phớt, đeo cặp kính gọng vàng, lại tự xưng mình là Lã Bất Vi?
Nhưng rất nhanh, vị chủ ngân hàng tự xưng là Lã Bất Vi này đã làm cho gã cải biến chủ ý.
Lã Bất Vi cười nói: "Có phải anh đang khát khao đạt được chức năng mạnh mẽ? Trong tay tôi có 'Chất', nó có thể làm cho năng lực của anh đạt được chất biến. Tôi có thể cho anh thuê nó!"
"Thu phí rất thấp, thấp đến mức anh vô cùng khó tưởng tượng ra nhé. Tôi chỉ thu lãi của anh là mấy trăm vạn thôi."
Dương Mộc Lâm cũng không biết "Chất" là cái gì, trực tiếp mắng một câu: "Bệnh thần kinh! Cút, tôi không biết anh hoạt động trong công ty tín dụng hạng hai nào, chỉ một thứ vớ vẩn mà đòi lãi đến mấy trăm vạn, trong tay tôi có mấy trăm vạn tiền âm phủ này, anh có muốn hay không?"
Vị chủ ngân hàng có danh hiệu Lã Bất Vi kia vẫn duy trì nụ cười tươi như trước: "Như vậy, anh có thể tự mình cảm thụ một chút."
Chỉ thấy ngón tay "Lã Bất Vi” nhẹ nhàng va chạm vào Dương Mộc Lâm, Dương Mộc Lâm chợt phát hiện mình lại hoàn toàn không thể động đậy được!
Giống như gã đã bị một loại lực lượng mênh mông nào đó giam cầm rồi.
"Quỷ thần!" Trong trong nháy mắt này, gã đã nghĩ đến cấp bậc mạnh nhất trong nhóm người lịch cũ kia.
Mà rất nhanh Dương Mộc Lâm đã nhìn thấy một cảnh tượng khác.
Đó là gã, gã có thể tự do điều khiển chuyện ngoài ý muốn, điều khiển vận rủi, giống như chúa tể vận mệnh. Gã muốn khiến cho tai họa ngoài ý muốn buông xuống ở trên người ai, thì có thể dễ dàng khiến cho tai họa ngoài ý muốn buông xuống ở trên người đó.
Tại một khắc này, Dương Mộc Lâm có thể cảm nhận được quyền lực mạnh mẽ của mình sau khi thăng cấp thành dị nhân!
Loại cảm giác ấy lập tức làm gã say mê không thôi.
Đến lúc này, rốt cuộc gã cũng ý thức được, "Chủ ngân hàng" tự xưng là Lã Bất Vi kia vốn không phải "Chủ ngân hàng" theo ý nghĩa truyền thống.
"Tôi cần phải làm như thế nào mới có thể đạt được loại lực lượng này?" Dương Mộc Lâm vội vàng hỏi.
Trước kia Dương Mộc Lâm vẫn cho rằng chức nghiệp chuyên viên thẩm định rủi ro này quá yếu. Nhưng hiện tại, gã đã thấy được một mặt mạnh mẽ của chuyên viên thẩm định rủi ro rồi.
Chủ ngân hàng "Lã Bất Vi" dựng thẳng ngón tay lên: "Không cần gấp, hẳn là anh cũng biết, ngân hàng sẽ cho vay tiền rồi thu lợi tức, cho nên thời gian thuê là ba tháng, còn lợi tức —— Ừm… nể tình anh là người mới, chỉ lấy bảy trăm vạn thôi, nếu về sau này, anh còn muốn tiếp tục thuê, như vậy lợi tức sẽ biến thành những thứ khác."
"Thành giao không?"
"Lã Bất Vi" nói xong, cũng nhanh chóng lấy ra hợp đồng.
Dương Mộc Lâm rất để ý đến những thứ khác trong miệng chủ ngân hàng là cái gì: "Lợi tức... Ngoại trừ tiền, còn có thể là cái gì?"
"Rất nhiều, những thứ không đáng giá tiền nhất là tuổi thọ, vận mệnh, linh hồn, tiềm lực... Đương nhiên, cũng có một vài thứ đáng giá, nhưng mà khẳng định là anh không cung cấp được." Chủ ngân hàng nở nụ cười khá là khôi hài: "Tôi đã chuẩn bị xong hợp đồng rồi, nếu anh cảm thấy không có vấn đề thì ấn tay xuống đi, đây là khế ước lịch cũ, một khi đã thành lập —— thì không cần biết anh chạy trốn tới chân trời góc biển nào, tôi cũng biết được anh đang ở nơi đâu."
Nếu bản thân gã có thể chế tạo chuyện ngoài ý muốn, có thể tự do khống chế chi tiết ngoài ý muốn, như vậy khẳng định là gã cũng có thể tìm được biện pháp kiếm tiền nhờ những chuyện ngoài ý muốn kia.
Ví dụ như hôm nay, gã đã nghĩ tới chuyện lợi dụng người được bảo lãnh xảy ra chuyện ngoài ý muốn dẫn đến tử vong, khiến cho chính mình là người được lợi, kiếm một khoản bồi thường thật lớn.
Tuy ở thời điểm kia gã còn chưa xây dựng xong từng chi tiết, nhưng dựa vào lực lượng có thể kiếm được khoản tài phú cực lớn, giống như lực lượng vận rủi của Tử Thần như vậy, muốn kiếm được bảy trăm vạn ở thế giới nhân loại... chắc là không quá khó.
Mà có thứ lực lượng này, gã còn có thể khiến cho cực khổ ngang hàng buông xuống đại đa số con người!
Đây tuyệt đối là một cọc mua bán có lời!
Dương Mộc Lâm không suy nghĩ thêm nữa đã chấp nhận giao dịch, ấn ngón tay xuống.
Nhưng Dương Mộc Lâm có nghĩ như thế nào cũng không thể ngờ được, vào ngày hôm nay gã lại rơi vào trạng thái mơ hồ, ù ù cạc cạc mà bị nhân viên chính phủ theo dõi.
Nếu hôm nay tránh được một kiếp, như vậy về sau gã cũng chỉ có thể sợ hãi rụt rè tránh né phía chính phủ mà thôi.
Nhưng dưới tình huống như vậy, gã phải làm như thế nào mới có thể trả được khoản nợ lớn kia đây?
Gã vừa tự hỏi vấn đề này, trong lòng vừa dâng lên sợ hãi. Mà sợ hãi cũng làm cho gã lơ là tình huống chung quanh.
Những tai họa ngoài ý muốn vẫn dồn dập phát sinh tại tòa lầu báo Thần Hi, Dương Mộc Lâm cũng mạnh mẽ di chuyển xác suất buông xuống chuyện ngoài ý muốn của mình ra ngoài.
Nhưng gã không nên phân thần, dù chỉ một tích tắc.
Bởi vì ngay trong quá trình Dương Mộc Lâm phân thần, thì ở cách nơi đó chừng mấy chục mét, một người đàn ông anh tuấn vô cùng, đang diễn tấu một khúc ca trấn hồn.
Những ngón tay thon dài của Cố An Tuân vô cùng linh động, chúng đang dùng tốc độ cực nhanh diễn tấu 《 Khúc An Hồn Đêm Khuya 》.
Đây là một khúc ca có thể làm cho người ta rơi vào trạng thái ngủ say. Khúc ca này gần như không có lực công kích, nhưng đối với người nắm giữ chức năng nhỏ yếu, nó lại mang đến năng lực khống chế mạnh mẽ.
Đương nhiên —— ở trong tay chức nghiệp lịch cũ · nhạc trưởng, những nốt nhạc này không còn là những âm hưởng khác biệt nữa, chúng đã trở thành vũ khí cả rồi.
Cho nên dù hiệu quả của《 Khúc An Hồn Đêm Khuya 》không quá nổi bật, cũng khó mà phá vỡ được tầng phòng ngự của Giản Nhất Nhất, nhưng đối thủ lần này, không phải thứ biến thái mang theo một tầng phòng ngự không góc chết như Giản Nhất Nhất.
Cho nên sau khi Cố An Tuân nhắm chuẩn mục tiêu —— là một kích đắc thủ.
Dù bản thân là chuyên viên thẩm định rủi ro, nhưng Dương Mộc Lâm cũng không thể xoay chuyển số phận của mình trong nghịch cảnh, hoặc là mạnh mẽ xua tan bất cứ nguy hiểm gì chuẩn bị buông xuống với bản thân mình.
Nói cách khác, ở trước mặt lực lượng mạnh mẽ tuyệt đối, vận mệnh cũng phải ngủ đông.