Đương nhiên, hắn cũng không thật sự muốn chuyển chính thức, dù sao ai cũng không biết chức nghiệp lịch cũ lao động thời vụ này có còn năng lực gì khác hay không. Bởi vậy lựa chọn tốt nhất dành cho người đang trong quá trình thể nghiệm chức nghiệp của mình như hắn, đó chính là để bản thân vĩnh viễn không bị trạng thái hợp đồng chính thức ràng buộc.
"Đúng là một quái nhân. Được rồi, tôi cần phải đi cứu trợ người bị thương. Không nói chuyện với các anh nữa. À, các anh làm không tồi nha."
Bác sĩ · Lâm An rời khỏi nhóm tán gẫu.
Sự cố đã được ổn định, nguồn gốc tai họa cũng bị bắt, có vẻ như hồi phong ba trong ngày 13 tháng 4 đã chấm dứt rồi???
Nhưng trên thực tế, sự cố lần này còn chưa chân chính kết thúc.
...
...
Rất nhanh sau đó, ba người Đỗ Khắc, Trình Vãn, Tần Trạch gặp mặt trong gara dưới mặt đất.
Đỗ Khắc khiêng thân thể Dương Mộc Lâm đã mất đi ý thức lên, thuận tiện còn bổ cho gã một thang thuốc an thần phiên bản tăng cường hiệu quả.
Ở thời điểm Tần Trạch đến, hai người này đã chờ được một lúc rồi.
Tần Trạch trực tiếp mở miệng hỏi: "Bình thường các anh sẽ giam giữ loại người có thể tạo thành tai nạn cho mục tiêu này như thế nào? Hiển nhiên năng lực của đối phương không kém.”
“Tôi còn nhớ lần trước đã nói về chuyện này rồi, muốn giam giữ người lịch cũ sẽ có ngục giam đặc thù, chẳng lẽ ngục giam kia có thể che chắn chức năng?"
Đỗ Khắc gật gật đầu: "Đúng vậy, một khi tiến vào nơi đó, chức năng giả cũng cũng tương tự như người bình thường. Hơn nữa, ở bên ngoài phạm vi phóng xạ, lại có rất nhiều người lịch cũ mạnh mẽ bảo hộ."
"Mà trong phạm vi phóng xạ, sẽ là nhóm quân đội tinh anh do các quốc gia phái đến trấn áp."
Tần Trạch đã hiểu, đúng là làm như vậy có thể đảm bảo không còn một khe hở nào.
Điều hắn lo lắng chủ yếu là, ở trong ngục giam Dương Mộc Lâm còn có thể sử dụng chức năng hay không, lỡ như xảy ra sơ suất gì đó... chẳng phải tiếp sau, sẽ có một phiên bản đẩy mạnh thành lớn của sự kiện vượt ngục ngay trong hiện thực sao?
Nếu vậy, thế giới thật sự sẽ phát sinh một hồi hạo kiếp.
Nhưng hiện tại xem ra, "Công ty", thậm chí là tổ chức chính phủ thuộc các quốc gia khác, đều đã cân nhắc tới điểm này rồi. Bọn họ đã liên thủ để thành lập nên một khu ngục giam đủ để giam giữ bất cứ loại người lịch đen hung ác nào.
Trình Vãn chú ý tới... trên vai Tần Trạch, bởi vì cọn rối bọn họ từng lắp ráp lần trước đang chăm chú đánh giá Dương Mộc Lâm.
"So với lần trước, nó càng giống một người sống hơn rồi! Tần Trạch tiên sinh, anh thật sự không sợ hãi?"
Trong lòng Trình Vãn có chút run sợ.
Gã thừa nhận con rối kia được làm quá mức chân thật, và đúng là con rối được Tần Trạch tiên sinh làm theo hình tượng người vợ của mình rất xinh đẹp. Nhưng nói thật, gã có chút sợ hãi mấy con rối kiểu này.
Ngay sau đó, con rối kia lập tức mở miệng nói: "Hắn, thiếu nợ."
Những lời này khiến cho cả ba người đều vô cùng kinh hãi.
Tần Trạch nhíu mày: "Có ý tứ gì?"
Hắn cũng chú ý tới, Tiểu Kiều đang càng ngày càng thay đổi giống một con người hơn. Và tình huống này có nghĩa là… trên thực tế, hắn đang rơi vào nguy hiểm?
Đỗ Khắc trừng lớn đôi mắt, món đồ chơi này còn có thể mở miệng nói chuyện sao?
Lại nói, đúng là một người đàn ông cao lớn như gã hoàn toàn không sợ con rối, bởi vậy gã chỉ cảm thấy rằng, có lẽ con rối này cũng là một trong những thủ đoạn của Tần Trạch?
Rõ ràng Tần Trạch chỉ là người mới, nhưng cảm giác hắn mang lại cho người khác rất khác biệt, tựa như trong tay hắn còn rất nhiều con bài chưa lật.
Tiểu Kiều không trả lời câu hỏi của Tần Trạch. Thấy Tiểu Kiều không mở miệng nữa, Tần Trạch lập tức hỏi:
"Mối quan hệ thiếu nợ liên quan đến lịch cũ có ý là gì? Hai người có biết không?"
"Vì sao chúng ta không hỏi Lạc Thư vạn năng xem?" Đỗ Khắc đề nghị.
Tần Trạch cảm thấy lời đề nghị này rất có đạo lý, cũng không do dự thêm, đã nhanh chóng hỏi cô ấy về khái niệm thiếu nợ kia.
Rất nhanh, kế toán · Lạc Thư đã gửi đến một đoạn chat vô cùng nghiêm túc: "Thiếu nợ ư? Nếu là loại thiếu nợ này có liên quan đến lịch cũ, tôi cũng chỉ có thể nghĩ đến chủ ngân hàng, người kia có thể tồn trữ năng lực sau đó cho người ta mượn tiền."
"Đây là một chức nghiệp rất hiếm, trình độ hiếm của nó có thể so sánh với diễn viên, hoạ sĩ. Về bản chất, chủ ngân hàng không phải chức nghiệp chiến đấu, nhưng một khi vận dụng thích đáng, tiềm lực của đối phương lại không thể hạn lượng."
Chủ ngân hàng?
Tần Trạch ý thức được loại chức nghiệp vừa được nghe thấy này nắm giữ trong tay không ít quyền hành.
Đỗ Khắc và Trình Vãn lập tức liếc mắt nhìn nhau, tựa như bọn họ đã mơ hồ hiểu được vì sao mình lại có thể trông thấy khí tức của chức năng do Dương Mộc Lâm phóng thích ra ngoài, nhưng rõ ràng là bản thân Dương Mộc Lâm lại có cấp bậc thực lực vượt qua nhân cực.
"Chủ ngân hàng có thể lấy ra rất nhiều thứ trừu tượng làm lợi thế giao dịch cho mình, thoạt nhìn điểm này rất giống nhân viên tiêu thụ... Nhưng nhân viên tiêu thụ là mua bán, chủ ngân hàng lại là cho thuê và mượn tiền, cùng với gửi tiền tiết kiệm."
"Lấy một ví dụ thế này, nếu tôi là chủ ngân hàng, Tần Trạch, anh đưa năng lực diễn viên gửi ở chỗ tôi định kỳ ba năm. Sau ba năm, anh có thể thu hồi năng lực diễn viên, và có lẽ còn có thể đạt được thêm năng lực của chức nghiệp khác làm lợi tức."
"Lại ví dụ như, tôi cho anh mượn một chút năng lực, chỉ cần anh đúng hạn trả lại năng lực cho tôi, đồng thời, tôi còn có thể thu lại một chút lợi tức từ phía anh. Lợi tức này có thể là bất cứ thứ gì."
"Lúc ban đầu, chủ ngân hàng rất nhỏ yếu, nhưng chức nghiệp này lại có đầu óc làm ăn siêu tốt, cộng thêm trong tay bọn họ nắm giữ rất nhiều nhân viên đi thu thập tình báo… nếu có thể chậm rãi phát triển lên, bọn họ sẽ trở nên cực kỳ mạnh mẽ."
“Có phải Dương Mộc Lâm bên kia đã để lộ ra thực lực không giống bình thường? Theo lý thuyết, là một người lịch cũ loại hình xu hợp kiêng kị, hắn sẽ không mạnh hơn người bình thường quá nhiều, dù hắn có thể dẫn phát tai họa ngoài ý muốn thì mức độ của nó sẽ không quá lớn."
"Cho nên, đúng là rất có khả năng trên lưng hắn đang đeo nợ nần."
Một chức nghiệp thật đáng sợ!