Dương Mộc Lâm không thể vượt qua nỗi sợ hãi ấy, và chính nó đã trở thành điểm mấu chốt để nghịch chuyển vận mệnh.
Khúc an hồn màu đen giống như một mũi tên, vững vàng bắn trúng Dương Mộc Lâm.
Ngay lập tức, ý thức trong đầu gã sụp đổ, cũng tại quá trình này, toàn bộ hình ảnh trong mắt chuyển thành mơ hồ.
Dương Mộc Lâm nảy sinh ác độc, chỉ trong nháy mắt những khí tức màu đen mang theo đầy vận rủi kia trực tiếp ngưng tụ lại. Có điều cơn buồn ngủ nọ quá mức mãnh liệt, bởi vậy ngay giây tiếp theo, những khí tức này lại tiêu tán đi.
Cố An Tuân nhìn thấy một màn này, không chút do dự đã trực tiếp cầm lấy di động nói: "Tôi đã hoàn thành chuyện đầu tiên mà anh muốn. Rất nhanh khí tức vận rủi trên đường và trong tòa nhà văn phòng kia sẽ tiêu tán."
"Chuyện lần này coi như không tồi, tuy tôi không phải nhân viên chính phủ, nhưng nhìn thấy người lịch đen cũng sẽ không nương tay."
Ở đầu bên kia di động truyền đến giọng nói của Tần Trạch: "Hoàn thành? Ta nói hoàn thành không? Tôi có nói hoàn thành chưa? Tôi chỉ bảo anh đi bắt người lịch đen, nhưng có nói là cần anh bắt bao nhiêu người không? Mới một người lịch đen anh đã coi là hoàn thành ủy thác rồi?"
"Anh cho rằng muốn nhìn thấy Kiều Vi dễ dàng như vậy? Không có đâu, không có đâu, anh cho rằng Kiều Vi là con mèo con chó hay sao mà có thể tùy tiện gặp gỡ được?"
Nghe được những lời này, suýt chút nữa Cố An Tuân đã bóp nát chiếc điện thoại di động trong tay, gã vừa đi về phía Dương Mộc Lâm, vừa cả giận nói: "Tần Trạch! Anh đừng có quá đáng!"
"Được, nếu anh cảm thấy tôi quá đáng, thì chuyện về Kiều Vi kia, cứ coi như tôi chưa từng nói là được."
"Đừng! Vậy cứ coi là tôi chưa hoàn thành đi!"
"Thế này mới đúng chứ? Được rồi, anh chạy qua nơi này như thế nào thì rời đi như thế ấy thôi, ở đây không cần đến anh nữa." Tần Trạch đang đứng ở phía xa xa chỉ huy, lập tức cười cười rồi cúp điện thoại.
Hắn không hề nhìn thấy giao thông trên đường vừa tiến thêm một bước chuyển thành tồi tệ, lại cười nói: "Liếm cẩu dùng tốt thật."
Đương nhiên, không thể nói là Tần Trạch hoàn toàn không thèm để ý đến thái độ của Cố An Tuân với Kiều Vi.
Nhưng hắn hiểu rất rõ một điều, nếu mình đã quyết tâm muốn trở thành người lịch cũ, đuổi theo bước chân của Kiều Vi, thì nhất định phải vận dụng hết thảy mọi tài nguyên có thể sử dụng được trong tầm tay.
Mà bảo vệ chính nghĩa cũng giúp bản thân hắn có thể trải nghiệm công việc của lao động thời vụ.
Về bản thân Cố An Tuân, Tần Trạch cũng không lo lắng. Hắn không biết Cố An Tuân, nhưng hắn lại hiểu Kiều Vi.
...
...
Buổi chiều ngày 13 tháng 4.
Trong khi không mấy ai chú ý, toàn bộ những sự cố dồn dập phát sinh bên trong tòa lầu văn phòng, cùng với tất cả những đồ vật bị tổn hại, đã được kỹ sư máy móc · Trình Vãn chữa trị xong rồi.
Hoả hoạn đã thiêu hủy một vài bộ hồ sơ và bản thảo quan trọng, tuy những tổn thất này khá lớn, nhưng cũng may không liên lụy đến mạng người.
Ngoài khu vực đường xá, người khuân vác · Đỗ Khắc đang vận dụng năng lực của mình, khiến cho những chiếc xe vốn đi lệch ra khỏi quỹ đạo đã quay trở lại phương hướng đúng đắn, tránh gây ra va chạm.
Đỗ Khắc không có sử dụng năng lực di chuyển quy mô lớn, chỉ hành động vô cùng cẩn thận, khiến cho một vài chiếc xe cộ vốn nên va chạm tạo thành tai nạn, lại tan hết lực lượng ở thời khắc cuối cùng.
Kết quả là hai người bọn họ đã cứu được không ít tánh mạng của những người vô tội.
Nhưng hai người cũng hiểu rằng, trong khi mình đang thực hiện hành động giải cứu ở bên này, khả năng cao là mục tiêu đã nhẹ nhàng thoát khỏi hiện trường rồi. Đỗ Khắc và Trình Vãn đều có chút ảo não.
Bọn họ tự trách vì bản thân đã coi thường thực lực của mục tiêu.
Nhưng rất nhanh hai người đã tỉnh táo lại, chuẩn bị báo cáo tình huống với mọi người trong nhóm, cùng thương thảo bước tiếp theo nên hành động như thế nào.
Sau đó, Tần Trạch lại gửi tin tức qua: "Hai người đã khống chế được hiện trường rồi? Xem ra chuyến đi này đúng là hữu kinh vô hiểm. Bên phía tôi cũng khống chế được mục tiêu Dương Mộc Lâm rồi, bây giờ hai người cứ đi xuống gara dưới mặt đất là có thể tìm được hắn."
Người khuân vác · Đỗ Khắc: "Anh vừa nói anh đã giải quyết Dương Mộc Lâm rồi? Làm sao có thể? Đối phương bày ra năng lực đã đạt đến cấp dị nhân rồi mà?"
Kỹ sư máy móc · Trình Vãn: "Tần Trạch tiên sinh, anh đã làm như thế nào?"
Diễn viên · Tần Trạch: "Đừng lãng phí thời gian, tôi đã nói tôi có chuẩn bị đằng sau rồi mà."
Tâm trạng cả hai người Trình Vãn và Đỗ Khắc đều vô cùng phức tạp.
Suy cho cùng, hai người bọn họ đã tận mắt chứng kiến loại khí tức vận rủi phô thiên cái địa kia rồi. Cường độ khí tức ấy đã đủ để chứng minh năng lực mạnh mẽ của Dương Mộc Lâm.
Đương nhiên, loại mạnh mẽ này có liên quan đến khả năng chế tạo tai nạn của đối phương, có lẽ bản thân kẻ nọ cũng không quá cường đại.
Nhưng mặc kệ như thế nào, Tần Trạch chỉ là một người mới nắm giữ được chức năng có mấy ngày, theo lý thuyết, hẳn là hắn không thể đối phó được với Dương Mộc Lâm mới đúng.
Đương nhiên hai người bọn họ cũng có thể đoán được Tần Trạch đã đưa ra rất nhiều thủ đoạn kế hoạch khác mới có thể hoàn thành được nhiệm vụ khó khăn này. Nhưng không cần biết quá trình kia đã diễn ra như thế nào, năng lực của Tần Trạch tuyệt đối là thứ đáng để khẳng định.
"Biểu hiện của lao động thời vụ thật không tồi nha. Tôi cảm thấy mình nên xin Giản ma ma chuyển chính thức cho anh! Trong nhiệm vụ lần này, từ khâu phát hiện mục tiêu, đến khâu bắt được mục tiêu, anh đều là người có công lao lớn nhất!" Bác sĩ · Lâm An mở miệng.
Bởi vì bác sĩ · Lâm An đang trên đường chạy tới hiện trường tai nạn. Lại nói, công tác ngoài hiện thực của cô ấy cũng là bác sĩ, mà không lâu sau khi sự cố ngoài ý muốn kia bùng nổ, bệnh viện nơi cô ấy công tác cũng nhận được điện thoại cầu cứu. Tất cả đang nhanh chóng chạy qua giải cứu người bị nạn.
"Tôi khuyên cô đừng xen vào việc của người khác, đó là lấy oán trả ơn nha. Bản thân tôi rất yêu công việc lao động thời vụ này, nếu ai đòi chuyển chính thức cho tôi, tôi sẽ liều mạng với người nọ/ ta khinh."
Tần Trạch gửi tin nhắn còn bỏ thêm cái meme Doge [1], giọng điệu đầy vẻ trêu ghẹo.
[1] : Doge là một meme Internet trở nên nổi tiếng vào năm 2013. Nó thường bao gồm hình chụp một chú chó Shiba Inu cùng với những đoạn văn bản nhiều màu viết bằng phông chữ Comic Sans ở cận cảnh. Đoạn văn bản thường dùng để thể hiện những câu độc thoại nội tâm viết bằng tiếng Anh nhưng bị sai ngữ pháp một cách có chủ ý.