Cô ấy lại theo bản năng hỏi: "Sau đó thì sao?"
Tần Trạch nhíu mày: "Về chuyện này, có vẻ như giữa chúng có một điểm đủ khả năng hình thành kết nối, đầu tiên chúng ta nên đi phân tích một chút, vì sao lần trước khi tôi gặp được buông xuống là ở trong nhà. Mà lần này, Lê Lộ gặp được buông xuống lại ở trên người chính cô ấy?"
Ba người Trình Vãn, Đỗ Khắc, Lê Lộ đều bày ra vẻ mặt mờ mịt.
Tần Trạch đành phải tự hỏi tự đáp: "Lần đó phạm huý của tôi là nhập phòng, có liên quan đến phòng ở. Lê Lộ phạm huý là công tác, có liên quan đến công việc."
"Cho nên chúng ta có thể giả định một kết luận rằng, một kết luận mà về sau có thể dựa vào nghiệm chứng để đối chiếu xem nó có đúng là sự thật hay không—— Đó là hành vi phạm húy có thể quyết định vật dẫn buông xuống.”
“Ví dụ như nhập phòng, nó cho chúng ta biết rằng trong phòng sẽ xuất hiện sinh vật buông xuống, lại ví dụ như công tác, có nghĩa là mục tiêu công tác sẽ bị sinh vật buông xuống xâm lấn."
Tần Trạch lại hỏi: "Như vậy, chuyệ này và hình ảnh Lê Lộ nhìn thấy trong đầu kia có liên quan gì đến nhau?"
Ba người Trình Vãn, Đỗ Khắc, Lê Lộ lại bày ra vẻ mặt mờ mịt x2.
Tần Trạch đành phải tự hỏi tự đáp x2: "Đó là nội dung công tác. Chúng ta có thể chú ý tới một điểm logic rằng, có vẻ như quá trình buông xuống của nhập phòng và công tác rất tương tự với hành vi trong hiện thực."
"Từ đó, chúng ta lại tiến thêm một bước đưa ra giả thiết, hình ảnh mà Lê Lộ nhìn thấy trong đầu có thể đối ứng cùng một sự kiện nào đó trong hiện thực hay không?"
Tần Trạch nhìn về phía Lê Lộ, nói:
"Cô phạm huý bởi vì công tác, vậy nói cho tôi nghe xem, lúc ấy nội dung công tác của cô là cái gì?"
"Ừm, hiện tại cô đã có được thân thể sạch sẽ rồi? Vậy không cần phải lo lắng hành vi công tác sẽ làm cho cô bị xâm lấn nữa."
Lê Lộ gật gật đầu, suy tư vài giây mới nói:
"Lúc ấy, tôi có xem một tin tức trong ngày, nhảy lên màn hình điện thoại từ QQ, nó nói về một vụ nổ mạnh vừa xảy ra tại khu nội thành cũ, một nhà ba người, hai chết một thương."
Nói tới đây, trong lòng Lê Lộ thoáng run rẩy một chút.
Kỳ thật cô hoàn toàn không ngu ngốc, chỉ vì trong đầu có chút yêu đương Tần Trạch, bởi vậy tư duy mới bị vấn đề của Tần Trạch dẫn dắt, từ đó dần dần suy tư theo lối mòn.
Nhưng trên thực tế, bản thân là một phóng viên, đương nhiên Lê Lộ phải có chút năng lực phân tích nhất định.
Rất nhanh, trong mắt cô lập tức lộ vẻ sợ hãi, nói: "Một nhà ba người... Người đàn ông còn sống, chỉ bị thương hôn mê, nhưng người phụ nữ và đứa nhỏ kia đã chết!"
Lúc này, ngay cả Trình Vãn cùng Đỗ Khắc cũng nắm được điểm mấu chốt rồi.
"Một người đàn ông, một người phụ nữ và một đứa nhỏ."
Tần Trạch thấy ba người không còn bày ra vẻ mặt mờ mịt x3 nữa, lại vui mừng cười cười.
"Mọi người xem, chưa chắc hiện thực và sự kiện quỷ dị của lịch cũ đã cách nhau quá xa. Đương nhiên, hết thảy những gì tôi vừa nói đều không phải là suy luận dựa trên manh mối xác thực, thuần túy chỉ là suy đoán mà thôi."
"Kế tiếp, chúng ta lại tiếp tục suy đoán."
"Đầu tiên, Lê Lộ, cô đã trông thấy gương mặt của người đàn ông kia. Hiện tại, mời cô đi qua mở máy tính lên, cho chúng tôi cùng nhìn xem, có phải người đàn ông duy nhất còn sống sót trong ba người bị hại ấy... cũng có khuôn mặt như thế hay không."
"Nếu đúng, khả năng cao là suy đoán của chúng ta có thể trở thành suy luận rồi —— Nghĩa là vụ án nổ mạnh này vốn không phải là chuyện ngoài ý muốn. Nó chính là một vụ mưu sát."
"Một người đàn ông đã mưu sát chính vợ và con của mình!"
Bầu không khí lập tức lặng ngắt như tờ.
Đỗ Khắc tuyệt đối không ngờ nổi, dưới quá trình Tần Trạch suy đoán một phen, vậy mà một lần quỷ dị buông xuống lại có thể liên quan chặt chẽ đến một sự kiện có thật trong hiện thực?
Chẳng phải từ trước đến nay, thứ buông xuống vốn là sinh vật lịch cũ sao?
Và sinh vật lịch cũ không phải là quái vật của một thế giới khác sao?
Vì sao chúng nó lại có thể dính líu, liên quan đến thế giới hiện thực này?
Đỗ Khắc khá là kinh ngạc với khả năng tưởng tượng của Tần Trạch, nhưng rất nhanh... gã cũng hiểu được rằng toàn bộ những suy đoán vừa rồi tuyệt đối không phải là Tần Trạch tưởng tượng ra.
Bởi vì những suy đoán của hắn đã thật sự biến thành suy luận cả rồi ——
"Phải … Là hắn! Chính là hắn! Tôi đã nhìn thấy gương mặt dữ tợn kia rồi! Chính là hắn!"
Lúc này, Lê Lộ đã mở ra lịch sử duyệt web, tìm được tin tức liên quan, lập tức kêu lên, trong lời nói vừa ẩn chứa sợ hãi vừa chất đầy hưng phấn.
Tần Trạch đoán đúng rồi!
Ngay lập tức, cả ba người Lê Lộ, Trình Vãn, Đỗ Khắc đều dùng một loại ánh mắt giống như đang nhìn quái vật quan sát Tần Trạch.
Cứ như vậy, Tần Trạch đã tìm được quy luật của sự giao thoa giữa hiện thực và vặn vẹo rồi?
Đỗ Khắc càng cẩn thận suy nghĩ lại càng cảm thấy chuyện này quá mức kinh khủng.
Hành động hôm nay của Tần Trạch khiến cho Đỗ Khắc đột nhiên ý thức được rằng——Có lẽ khoảng cách giữa thế giới lịch cũ và thế giới hiện thực, vốn chẳng xa xăm như bọn họ vẫn nghĩ, ngược lại… hai bên còn rất gần???
Nhìn vẻ sợ hãi bao phủ gương mặt vốn hung ác của người đàn ông trước mắt, Tần Trạch vỗ vỗ bả vai Đỗ Khắc, nói: "Đừng nóng vội, mọi chuyện không có tồi tệ đến mức đó đâu. Có lẽ vừa rồi chúng ta chỉ đoán bừa được một trong số rất nhiều những quy tắc của hai thế giới mà thôi.”
"Có lẽ bên trong này còn tồn tại tới vài loại quy tắc buông xuống khác nhau, và vào những thời điểm khác nhau, quá trình này sẽ diễn biến theo một loại kế hoạch khác biệt."
"Chung quy lại, mối liên hệ giữa thế giới lịch cũ và thế giới hiện thực, cũng như vặn vẹo có thực sự liên quan đến các sự kiện tại hiện thực hay không vẫn còn là một ẩn số, hết thảy vẫn cần phải được nghiệm chứng nhiều hơn."
"Bây giờ, chúng ta hãy tập trung vào chính bản thân vụ án này đi. Một gia đình ba người, người chồng còn sống, nhưng vợ con của hắn đã chết.”
"Vậy động cơ là gì đây?"
Lê Lộ thốt lên: "Di sản và cả bồi thường nữa!”