Trình Vãn và Đỗ Khắc nghe hiểu được những gì Tần Trạch muốn nói.
Có vẻ như hắn đang muốn dựa vào vụ án này, để tiếp tục đào sâu thêm mối quan hệ giữa thế giới hiện thực và thế giới lịch cũ.
Thậm chí hắn còn muốn tìm ra quy tắc cụ thể của những đối tượng buông xuống kia.
Hơn nữa, có khả năng vụ án này cũng không đơn giản, dường như nó có liên quan đến một số nghi thức tà giáo nào đó?
Ví dụ như gã đàn ông kia có thể là người lịch đen, và chính gã đã thông qua một loại thủ đoạn nào đó trực tiếp biến vợ và con của mình trở thành sinh vật lịch cũ!
Nếu đến cuối cùng, kết quả này được chứng thực, có lẽ bọn họ sẽ đúc kết ra được càng nhiều mối liên hệ giữa thế giới hiện thực và thế giới lịch cũ hơn.
Lê Lộ cũng hiểu rõ điểm này, và càng kiên định hơn về suy đoán của chính mình, đó là —— Tần Trạch này thực sự sâu không lường được.
Đây chính là tư duy của một cường giả đỉnh cấp.
Đối phương sẽ không bỏ qua bất kỳ khả năng nào, kể cả một vài chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống, cũng sẽ đi suy nghĩ, tự hỏi xem nó có liên quan đến sự kiện quỷ dị vặn vẹo xuất phát từ Nhật Lịch hay không.
Đến lúc này, chướng ngại buông xuống của Lê Lộ đã tạm thời hạ xuống một dấu chấm tròn.
...
...
Buổi chiều, ngày 11 tháng 4.
Trình Vãn và Đỗ Khắc nói với Tần Trạch rằng, khi những nhân viên Công Ty như bọn họ tham dự vào sự kiện có liên quan đến Nhật Lịch, thì nhất định phải viết một bản báo cáo công tác.
Tần Trạch không viết, hắn tỏ vẻ bản thân là lao động thời vụ, đương nhiên không cần phải viết mấy thứ này.
Chuyện này lại làm Trình Vãn và Đỗ Khắc lầm tưởng rằng, Tần Trạch tiên sinh đang tức giận bởi vì hắn còn chưa được chuyển chính thức.
Nhưng sau khi bọn họ báo cáo lại chuyện này cho Giản Nhất Nhất, Giản Nhất Nhất chỉ đơn giản nói rằng, tình huống của Tần Trạch có chút đặc thù, chúng ta cần quan sát nhiều hơn. Nghĩa là trước mắt, tạm thời Tần Trạch vẫn chưa cần chuyển chính thức, cứ đối xử với hắn như một lao động thời vụ đi.
Tất nhiên, Giản Nhất Nhất cũng có bổ sung thêm: "Nhưng lao động thời vụ cũng là một thành viên vô cùng quan trọng của Công Ty, và đối với những vấn đề của Tiểu Trạch, các anh phải trả lời thật nghiêm túc."
Điểm này, bọn họ vẫn có thể làm được.
Chẳng qua tất cả mọi người đều rất hoang mang về quyết định ấy.
Bởi vì theo những gì bọn họ suy nghĩ, tuy Tần Trạch mới có được chức năng, và năng lực diễn viên của hắn vẫn đang trong giai đoạn tìm tòi, khai quật... Nhưng năng lực làm việc của Tần Trạch đã qúa rõ ràng rồi, vì sao đội trưởng vẫn muốn đối đãi với hắn như một lao động thời vụ?
Mọi người tỏ ra vô cùng khó hiểu, nhưng thấy Tần Trạch vui vẻ tiếp nhận chuyện này, bọn họ cũng không nghĩ nhiều thêm nữa.
Rất nhanh, loại chuyện này đã bị bọn họ trực tiếp ném qua một bên.
Ban đêm vùn vụt tới.
Buổi tối hôm nay, Tần Trạch quyết định thử tự mình nấu cơm, vì trong tiểu tổ của bọn họ có đầu bếp.
Đúng là ở thời điểm hiện tại hắn còn chưa thân quen lắm với mấy người bác sĩ ‧ Lâm An, thầy bói ‧ Hoắc Kiều và đầu bếp ‧ Du Tập, nhưng bọn họ có thể đi vào tổ chức chính phủ này, khẳng định là bản thân không hề đơn giản.
Tần Trạch âm thầm quyết định, sau này hắn sẽ học nấu nướng thật tốt, cũng như học tập các loại kỹ năng sống có thể sử dụng được.
Nói không chừng, có thể từ một hành vi nào đó, đạt được một số năng lực lịch cũ mà lao động thời vụ có thể sử dụng được.
Hôm nay, hắn đã thử làm món trứng xào cà chua, bắp cải xào, cà tím hương cá (thực ra nó là món cà tím kho như kiểu kho cá).
Mấy món ăn này cũng không khó làm, Tần Trạch làm theo công thức nấu ăn, không đến mức biến toàn bộ nguyên liệu thành món ăn hắc ám. Nghĩa là mấy món do hắn nấu vẫn có thể ăn được, nhưng đương nhiên, chúng hoàn toàn không liên quan đến khái niệm ngon miệng và mỹ vị.
Tuy tới cuối cùng trong đầu hắn không vang lên bất cứ một lời nhắc nhở nào, nhưng thu hoạch một bữa cơm tối do chính mình nấu, cũng làm Tần Trạch cảm thấy tâm trạng không tệ lắm.
Mà Tiểu Kiều lại có vẻ rất... Thùy mị, nó một mực ngồi trên bàn ăn, ngơ ngác mà nhìn chằm chằm vào Tần Trạch.
Tần Trạch nhìn Tiểu Kiều, đột nhiên mở miệng hỏi: "Khí sắc, máu thịt của em đã tươi tắn hơn bình thường rồi, có vẻ như càng thêm chân thực. Tuy buổi chiều anh đã nhận ra chuyện này, nhưng không có thời gian để hỏi. Xem ra trên thực tế, tình huống anh gặp phải hôm nay còn hung hiểm hơn rất nhiều so với những gì anh nghĩ?”
"Ừm." Trên khuôn mặt nhỏ nhắn vô hại không khác gì Kiều Vi kia của Tiểu Kiều, đột nhiên trống rỗng nở rộ một nụ cười.
"Được rồi, chỉ mong em biết tri ân báo đáp. Em có biết tại sao con hổ lại không ăn người nuôi dưỡng nó không?” Tần Trạch hỏi ngược lại.
Tiểu Kiều không trả lời, ánh mắt càng thêm đờ đẫn.
Tần Trạch cười nói: "Bởi vì nó phân biệt rất rõ ràng, sự khác nhau giữa một bữa ăn no và nhiều bữa ăn no. Cho nên, nếu em muốn có nhiều bữa ăn no, thì ở thời điểm cần thiết, em nhất định phải trợ giúp anh."
Lần này Tiểu Kiều chỉ nói đúng một chữ, nhưng rất rõ ràng—— "Được."
Tần Trạch đã yên tâm hơn một chút rồi.
Hắn luôn cảm thấy, Tiểu Kiều chính là một con rối rất có tiềm lực.
Tuy nhiên, cho đến tận thời điểm này, tạm thời hắn vẫn chưa phát hiện ra năng lực cụ thể nào của nó.
"Hy vọng em có thể vượt qua Annabelle."
Sau khi ăn cơm xong, Tần Trạch đã đại khái hiểu được nguyên nhân vì sao cả hắn và Kiều Vi đều không muốn nấu cơm rồi —— Đại khái là không phải đồ ăn do bọn họ nấu hoàn toàn không ăn được, chỉ đơn thuần là bọn họ... Không hề muốn rửa bát mà thôi.
Thời gian nhanh chóng trôi qua trong mấy việc lặt vặt thường ngày, Tần Trạch đang chờ đợi một ngày mới đến.
Hắn rất muốn biết, sau khi trợ giúp người khác phạm húy, chính mình có thể đạt được khen thưởng hay không. Bởi vậy, dù Nhật Lịch vẫn đang ngủ đông, nhưng hắn vẫn như thường lệ, hồi hộp chờ đợi ngày mười hai tháng tư tiến đến.
Trong lúc đó, Lê Lộ lại giống như một tiểu mê muội [1], gửi đến không ít hắc liêu [2] của Lam Ngọc.
[1] : Tiểu mê muội - 小迷妹 có thể hiểu là một cô gái điên cuồng đu idol.
[2] : Hắc liêu - 黑料 có thể hiểu là thông tin bê bối của những nhân vật nổi tiếng hoặc tài liệu sai phạm của các cơ quan, tổ chức.
Nhưng tất cả đều là tin đồn vô căn cứ.
Lê Lộ cũng báo cho hắn một chuyện khác, gã đàn ông mục tiêu kia không phải là người lịch cũ.