Chu Phàm cầm cự đao trên mặt đất lên, khiến cho hai vai hắn hơi trầm xuống, hắn cười khổ một tiếng, đao này đúng là không nhẹ, thậm chí còn nặng hơn so với tưởng tượng, phải tới ba trăm cân.
Đừng nhìn hắn có khí lực ba ngàn cân, nhưng đao trong tay không phải nâng lên rồi hạ xuống, mà là phải làm động tác vung đao.
Chu Phàm bắt đầu thử vung đao, cự đao hạ xuống, tiếng gió vù vù, chém cho sương mù xung quanh phiêu tán.
Chu Phàm nhe răng trợn mắt, hắn cảm thấy hắn luyện đao một ngày lại luyện vô ích rồi, đừng nói là hạ trọng đao không tiếng động, ngay cả vị trí hạ đao cũng trật.
Có điều đao nặng như vậy, độ khó so với trực đao mà hắn quen sử dụng thì quả thật là tăng mạnh, hạ đao trật cũng không phải chuyện lạ lùng gì.
Chu Phàm không quá nghiêm khắc, mà là liên tục vung đao, hắn phải mau chóng làm quen với trọng lượng của trọng đao trước, rồi mới tính tới cái khác.
Vung đao trăm lần, Chu Phàm ngay cả mồ hôi cũng không đổ một giọt, thậm chí không lộ ra vẻ mỏi mệt.
Nếu là ở thế giới bên ngoài, vung đao nặng như vậy trăm lần, khẳng định là không nhẹ nhàng như hiện tại, Chu Phàm cuối cùng cũng xác nhận, bất kể hắn làm gì ở trong Khôi Hà Không Gian, đều sẽ không cảm thấy mỏi mệt.
Khôi Hà Không Gian có loại lợi ích này, Chu Phàm đương nhiên sẽ không lãng phí thời gian, hắn càng luyện tập chăm chỉ hơn.
Sau khi vung đao năm trăm lần, trọng đao của Chu Phàm khi hạ xuống vẫn có tiếng, nhưng không còn kém cỏi như vừa rồi, vị trí hạ đao cũng từ từ biến thành chuẩn xác hơn.
- Ta kiến nghị ngươi luyện tập đan xen, đừng chỉ luyện trọng đao.
Vụ vẫn đang uống rượu ăn đồ, hắn bỗng nhiên mở miệng nói.
Lông mày Chu Phàm nhướng lên, hắn nghĩ nghĩ một chút, cảm thấy Vụ nói rất có lý, cái hắn cần là bất kể tay cầm đao gì, đều có thể cấp tốc thích ứng, chém ra đao pháp mình muốn.
Luyện tập giao nhau như vậy, hiệu quả so với chỉ luyện một loại thì càng tốt hơn.
Chu Phàm buông trọng đao, nhặt tiểu đao lên, tiểu đao vào tay nhẹ như lông vũ.
Cầm tiểu đao, Chu Phàm cảm thấy rất không thoải mái.
Đoản đao to bằng bàn tay mỏng như cánh ve, nhẹ như lông vũ, Chu Phàm lúc trước vừa buông trọng đao, cầm khinh đao trong tay cơ hồ không cảm giác được một chút trọng lượng nào.
Hắn nhẹ nhàng bổ ra một đao, lần này cũng là hạ đao không tiếng động, nhưng đây không phải trọng đao, khinh đao nên là vung đao đao thế mãnh liệt mới đúng!
Chu Phàm không rảnh nghĩ nhiều, bắt đầu khổ luyện khinh đao, lúc ban đầu mỗi một đao hạ xuống thật sự quá nhẹ, nhẹ đến khó có thể khống chế điểm rơi của đao.
Hơn nữa hạ đao nhẹ bẫng, không có bất kỳ uy thế gì.
Chu Phàm cảm thấy có chút đau đầu, khinh đao này quả thật không dễ khống chế, muốn làm được cử khinh nhược trọng như Vụ nói, nào có dễ như vậy?
Chu Phàm chỉ có thể vừa bổ vừa nỗ lực điều chỉnh trạng thái vung đao, đến sau mấy trăm đao, điểm rơi của đao cũng có cải thiện to lớn, thậm chí khinh đao hạ xuống thân đao cũng có chấn động nhẹ, phát ra tiếng xoẹt xoẹt không thể nghe thấy.
Chu Phàm không kịp kinh hỉ, cảm giác trời đất quay cuồng quen thuộc lại ùa tới, hắn bất đắc dĩ buông khinh đao trong tay, hai mắt nhắm lại.
Đợi khi lại mở mắt, Chu Phàm đã trở về từ Khôi Hà Không Gian.
Sáng sớm của một ngày mới lại tới, Tiểu Khưu Hồ gió nhẹ thổi qua, sóng xanh lăn tăn.
Tiểu Khưu Hồ Chu Phàm dẫn theo Lão Huynh đến Tiểu Khưu Hồ, nghiêm túc tuần tra khu vực này một lần, sau khi xác nhận không có bất kỳ dị thường gì, hắn lại đặt tay lên chuôi trực đao dắt bên hông.
Nắm chuôi đao, Chu Phàm lập tức cảm thấy không quá giống như ngày hôm qua, dục vọng rút đao trào lên.
Tay Chu Phàm khẽ động, trực đao ra khỏi vỏ, phát ra một tiếng keng, đao quang nhấp nhoáng gẩy lên trên.
Chu Phàm cười ha ha, hắn lại bổ mấy đao ngang dọc, hôm nay vung đao cực kỳ thoải mái, không còn loại cảm giác trúc trắc như ngày hôm qua.
Đây hoàn toàn phải quy công ở tu luyện trong Khôi Hà Không Gian, có lẽ ở Khôi Hà Không Gian không dám tu luyện nạp vào nguyên khí, nhưng luyện võ kỹ khẳng định là không có vấn đề.
Sau khi Chu Phàm hơi phấn chấn, liền bình tĩnh lại tiếp tục tu luyện, đao thuật cơ bản đã có tiến bộ rất lớn, nhưng cách thực sự nhập môn vẫn còn cự ly không nhỏ.
Chỉ là tu luyện chưa đến nửa tiếng, gió lạnh nổi lên, trên bầu trời mây đen dầy đặc.
Chu Phàm cất đao vào vỏ, ngẩng đầu nhìn mây dày ở chân trời, sắc mặt biến thành ngưng trọng.
Sắp mưa rồi.
Trịnh Chân Mộc đã chết từng nói, khi tuần tra kiêng kị nhất chính là ngày mưa dầm, nguy hiểm không thể dự đoán thật sự quá nhiều.
Rất nhanh Lỗ Khôi bảo đội viên tuần tra đưa áo tơi đấu lạp tới, từ trong miệng người đưa đồ biết được, bầu không khí trong toàn bộ đội tuần tra đã biến thành cảnh giác ngưng trọng, ai cũng biết ngày mưa là thời tiết nguy hiểm nhất cho tuần tra, nhất là dưới tình huống đoạn thời gian này khi trời nắng còn chết tới năm đội viên.