Lão Huynh ở bên cạnh Chu Phàm cũng biến thành có chút nôn nóng.
Chu Phàm bỗng nhiên nghĩ đến, ngày mưa có thể sẽ ảnh hưởng tới khứu giác của Lão Huynh đối với nguy hiểm, nếu là như vậy, đối với hắn là rất bất lợi.
Hắn không tiếp tục nghĩ nhiều, mà là bẻ cành cây lá cây rậm rạp, làm một cái lều che mưa cho Lão Huynh.
Dựng lều xong, Lão Huynh chui vào.
Bầu trời bắt đầu đỏ những hạt mưa lớn như hạt đậu.
Chu Phàm vội vàng phủ thêm áo tơi, đeo đấu lạp.
Mưa to như trút, đánh vào trên cây dưới cỏ, phát ra tiếng bùm bùm.
Mặt hồ trơn nhẵn của Tiểu Khưu Hồ bị hạt mưa đâm ra từng gợn sóng vòng xoáy nhỏ, thiên địa biến thành một mảng trắng xoá.
Tầm mắt cũng biến thành mơ hồ, tay phải Chu Phàm nắm chuôi đao, tay trái nắm Tiểu Diễm Phù.
Tiểu Diễm Phù nhìn thì là từ giấy vàng chế thành, nhưng giấy vàng này có chất giấy đặc thù, cho dù để trong nước cũng không hỏng, nếu gặp nước thì hủy, đội tuần tra sẽ rất thảm trong ngày mưa.
Tiểu Diễm Phù không sợ nước, nhưng sắc mặt Chu Phàm vẫn âm trầm, ở dưới loại ngày mưa to thế này, đạn tín hiệu cho dù có thể phóng ra, sợ rằng thanh âm cũng không thể truyền ra phải xa, gặp phải quái quyệt cũng chỉ có thể tự mình xử lý.
Hiện tại chỉ có thể hi vọng ngày mưa mau chóng trôi qua, mưa mùa hè tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, chắc không được bao lâu.
Trong lòng Chu Phàm suy nghĩ các sự việc, mắt lại nhìn chằm chằm Tiểu Khưu Hồ ở phía trước, đề phòng có bất ngờ phát sinh.
Mưa rơi xuống đấu lạp, dọc theo mép mũ để lại từng đường mưa.
Chu Phàm đứng ở bên cạnh Mạch Khuyên nhíu mày, tiếng gió tiếng mưa và đủ loại tạp âm do trời mưa dẫn tới, khiến cho thính lực của hắn cũng chịu ảnh hưởng.
Chu Phàm lại liếc Lão Huynh một cái, Lão Huynh đang núp, đầu của nó thò ra, đang nhìn chung quanh.
Chu Phàm thu hồi tầm mắt chú ý tình trạng xung quanh, mây dầy ở xa xa không có dấu hiệu mỏng đi, giống như là chăn bông hút đầy nước, không ngừng vắt đổ hạt mưa xuống dưới.
Mưa này càng lúc càng lớn.
Hơi nước ẩm lạnh xuyên qua cỏ râu rồng, Chu Phàm cảm thấy toàn thân nhơm nhớp, mặt hắn cũng đã dính mấy hạt mưa.
Hiệu quả phòng nước của áo tơi và đấu lạp rất bình thường, Chu Phàm quệt mưa trên mặt, dưới thời tiết này, tâm tình của người ta khó tránh khỏi biến thành có chút không tốt, có điều hắn hay là cẩn thận nhìn Tiểu Khưu Hồ, phòng ngừa có thứ gì đó nhảy ra.
Mưa rơi xuống đất càng tích càng nhiều, tụ thành dòng nhỏ trên Mạch Khuyên, chảy qua dưới chân Chu Phàm.
Bỗng nhiên lông chó không nhiều lắm ở cổ Lão Huynh dựng đứng lên, nó từ lều cây nhảy ra, sủa to về phía Chu Phàm.
Nghe tiếng màn mưa xuyên qua màn mưa, sắc mặt Chu Phàm trở nên căng thẳng, trường đao ra khỏi vỏ, mắt hắn chuyển động, xung quanh không có bất kỳ điều gì dị thường, nhưng Lão Huynh vẫn đang không ngừng sủa to.
Tiếng mưa đập vào lá, tiếng gió đan vào nhau.
Chu Phàm biết khẳng định có chỗ nào đó không ổn, toàn thân hắn căng thẳng, ở phụ cận khẳng định có quái quyệt xuất hiện, nếu không Lão Huynh sẽ không khác thường như vậy.
Nhưng trong tầm mắt của hắn lại không thấy gì.
- Mặc kệ, cứ lui về phía sau trước đã.
Chu Phàm nhấc chân muốn lui về phía sau, sau đó hắn phát hiện chân mình không thể nâng lên.
Chu Phàm ngạc nhiên cúi đầu, hai chân hắn đã phủ kín bùn đen, dính hai chân hắn xuống mặt đất.
Bò lên chân Chu Phàm chỉ là một bộ phận nhỏ, trong nước bùn vàng không ngờ ẩn tàng một bãi bùn đen.
Bùn đen mấp máy giống như Cháo nhão, giống như có sinh mệnh, nó chậm rãi bò lên chân Chu Phàm.
Nhìn bùn đen mượn dòng nước không biết đi tới từ lúc nào này, hai tay Chu Phàm lập tức nổi lên da gà.
Chu Phàm dùng sức nhấc chân, thử giãy ra, nhưng hắn nhấc chân tới đau nhức, cũng không thể rút ra khỏi được bùn đen.
Khí lực của hắn rất lớn, nhưng chung quy vẫn chỉ là nhục nhãn phàm thai, nếu lại gia tăng khí lực, vậy sẽ chỉ giật đứt cả hai chân mình.
Chu Phàm từ bỏ dùng sức rút chân, hắn cấp tốc dán Tiểu Diễm Phù ở tay trái lên trên hoàn thủ trực đao.
Tiểu Diễm Phù Văn hiện lên trên thân đao.
Chu Phàm sầm mặt chém một đao tới dưới chân, đao phong lạnh lẽo lướt qua vô số hạt mưa, chém vào trên đống bùn đen.
Khối bùn đen bắn ra, trực đao vẽ ra một đường trên bùn đen.
Tiếng xì xì vang lên, bùn đen phát ra tiếng kêu bén nhọn.
Hữu hiệu rồi.
Chu Phàm chém từng đao lên bãi bùn đen đó, vô số khối bùn đen bị đao chém vào bắn lên rồi hạ xuống.
Lão Huynh ở bên cạnh đã gấp đến độ chạy quay sủa liên tục, nhưng nó không dám tùy tiện bước vào phạm vi của bùn đen.
Rất nhanh Chu Phàm lại nhíu mày, bùn đen thật sự quá nhiều, hơn nữa theo hắn hạ đao, bùn đen càng lan càng nhanh, đã gần tới bụng hắn.
Bùn đen hiện tại vẫn không gây thương tổn tới Chu Phàm, nhưng Chu Phàm không dám tưởng tượng khi thứ ghê tởm này lan đầy người thì sẽ thế nào, hắn sẽ không thở được mà chết?
Phải lập tức giải quyết bùn đen cổ quái này.