Tốc độ của trường kiếm nhanh tuyệt luân, không gian trong phòng lại chật hẹp, Chu Phàm muốn tránh cũng không được, trong vào chớp mắt này Chu Phàm dựa theo phương pháp của Ly Huyệt Tứ Thức mà hô hấp, cơ nhục trên người đột nhiên run lên, khí lực toàn thân điều động tụ tập trên hai tay cầm đao, sau đó chém ra.
Ầm.
Chu Phàm giống như đạn pháo bắn ra nện lên cửa gỗ, cửa gỗ bị vỡ ra mấy khối, hắn hạ xuống đêm tối ở ngoài phòng.
Người áo đen chỉ cảm thấy cánh tay phải tê dại, một đao toàn lực của Chu Phàm vẫn không thể khinh thường, nhưng chung quy vẫn là hắn thắng, trên mặt hắn lộ ra nụ cười, muốn lao ra bổ cho Chu Phàm một đao.
Lão Huynh một mực lông toàn thân dựng đứng, ngồi xổm trong góc lại cắn tới người áo đen.
- Súc sinh.
Ánh mắt người áo đen lạnh lùng, có điều hắn biết thời gian cấp bách, không muốn cho Chu Phàm bất kỳ cơ hội thở dốc nào, hắn chỉ đá tới Lão Huynh một cước, với khí lực của hắn, nếu bị đá trúng, mạng của lão cẩu này sẽ không còn.
Nhưng Lão Huynh lại xảo quyệt hơn người áo đen nghĩ, tứ chi của nó lập tức giậm xuống đất, vừa lui về phía sau vừa sủa.
Người áo đen không để ý tới Lão Huynh nữa, mà là bước nhanh muốn lao ra.
- Mọi người mau tới đi, hắn ở đây, không thoát được đâu.
Thanh âm của Chu Phàm vang lên trong bóng đêm.
Thân hình của người áo đen khựng lại, có điều hắn rất nhanh liền cười lạnh một tiếng lao ra ngoài phòng, không có người khác đến, Chu Phàm đang lừa hắn.
Quả thật không có người khác đến, Chu Phàm chỉ đang kéo dài thời gian, có Lão Huynh kéo dài cho hắn một thoáng và tự hắn nghĩ cách kéo dài một thoáng, hắn đã lảo đảo đứng lên được.
Người áo đen nhìn hình dáng của Chu Phàm trong bóng tối, khàn khàn nói:
- Tới đây thôi.
Người áo đen còn chưa nói hết, kiếm của hắn đã đâm về phía Chu Phàm, hắn để phòng bất ngờ, cánh tay phải vốn đã hồi phục nguyên trạng lại bành trướng lên.
Bạo Phát Đoạn mạnh ở bùng nổ trong thời gian ngắn, một khi tiến vào trạng thái bùng nổ, khí lực, tốc độ đều có đề thăng một lượng lớn, nhưng không thể duy trì thời gian dài, hắn sử dụng Bạo Phát Đoạn giáng cho Chu Phàm một kiếm cuối cùng, hiển nhiên là làm rất cẩn thận.
Trong bóng tối truyền đến tiếng cười khẽ của Chu Phàm, Chu Phàm giơ đao lên bổ tới người áo đen.
Thân đao trong bóng đêm lấp lánh lửa đỏ sáng ngời, rất chói mắt.
Người áo đen nhìn một đao giống như châu chấu đá xe này của Chu Phàm, có chút khó hiểu nhíu mày, nhưng trường kiếm đã vung ra, cũng khó có thể thu hồi.
Trong chớp mắt đao kiếm va chạm, keng một tiếng, khí lực to lớn khó có thể tưởng tượng từ hoàn thủ trực đao truyền đến, trường kiếm gãy thành hai đoạn, mũi kiếm xoay tròn trong không trung rồi rơi xuống.
Trên mặt người áo đen lộ ra vẻ hoảng sợ, đây là vì sao?
Trong đầu hắn chỉ kịp xuất hiện một ý niệm như vậy.
Hoàn thủ trực đao chém đứt trường kiếm lại tiếp tục giữ thế bổ xuống chém tới, mũi kiếm chưa chạm đất, cả cánh tay phải của người áo đen đã bị lưỡi đao sắc bén chặt đứt.
Máu tươi rải ra trong không trung, người áo đen phát ra tiếng hét cực kỳ thống khổ thê lương.
Sắc mặt Chu Phàm lạnh lùng, cổ tay phải uốn một cái, trực đao bổ xuống lại được gạt lên, chém ngang tới người áo đen.
Nhưng người áo đen vừa hét lên đau đớn, lại giống như là theo bản năng nhanh chóng lui về phía sau.
Một đao này vẫn bị người áo đen tránh được.
Chu Phàm không để ý, hắn giơ đao lại tấn công tới.
Người áo đen đầu đầy mồ hôi, cố nhịn đau, hắn cúi người lăn một vòng tới chỗ cánh tay phải của mình, hắn là muốn nhặt lại tay.
Trong lòng Chu Phàm có chút kinh ngạc, người áo đen lúc này còn không quên cánh tay của mình, nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, Chu Phàm vẫn hừ lạnh một tiếng, hắn xoay người chém ra một đao về phía người áo đen đang đưa lưng về phía hắn.
Nếu người áo đen dám nhặt cánh tay của mình, khẳng định sẽ bị một đao này của Chu Phàm chém thành hai đoạn.
Người áo đen nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng xé gió rất nhỏ, khuôn mặt hắn vặn vẹo, không dám vươn tay ra nhặt cánh tay đã ở gần ngay trước mắt nữa, mà lại lăn một vòng trên mặt đất, tránh được một đao này của Chu Phàm.
Máu ở chỗ cánh tay đứt cũng theo hắn lăn đi mà không ngừng rải xuống đất.
Gương mặt được mũ chùm che kín của người áo đen đã biến thành trắng bệch, hắn không dám do dự nữa, chỉ phát ra một tiếng hét cực kỳ uất nghẹn, cơ nhục ở hai chân đột nhiên bành trướng, hắn một giậm một nhảy, trước khi đao tiếp theo của Chu Phàm hạ xuống, nhảy vào trong bóng tối.
Thân ảnh của người áo đen cực nhanh, rất nhanh đã biến mất trong bóng đêm.
- Lại là Bạo Phát Đoạn.
Sắc mặt Chu Phàm lạnh lùng, hắn do dự một chút, vẫn không đuổi theo.
Một là tốc độ của hắn không bằng đối phương, thứ hai hiện tại xâm xẩm tối, muốn ở trong hoàn cảnh này đuổi theo người áo đen mặc áo đen, rất là khó khăn.