Chu Phàm tìm một lúc trong bóng đêm, nhặt cả mũi kiếm và tay cụt lên, Lão Huynh thấy Chu Phàm trở về, chỉ đi cạnh chân Chu Phàm, quan tâm nhìn hắn.
- Làm không tồi.
Chu Phàm cười cười khen ngợi Lão Huynh một câu, Lão Huynh thay hắn ngăn cản người áo đen một chút, đây là rất mấu chốt, nếu không kết quả khó lường.
Lão Huynh chỉ phát ra tiếng gừ gừ.
Chu Phàm đặt mũi kiếm và tay cụt lên trên bàn, lửa ở tâm đèn bởi vì cửa vỡ tường vỡ để gió thổi vào mà lay động, dường như tùy thời sẽ tắt.
Chu Phàm vươn tay để ngọn đèn dầu tới chỗ mà gió không thể thổi đến.
Làm xong những cái này, sắc mặt hắn đột nhiên trắng bệch, cánh tay của hắn lại run rẩy, ngay cả trực đao cũng không thể cầm chắc, để mặc trực đao rơi xuống đất, toàn thân hắn bất lực ngồi trên chiếc ghế chưa hỏng, đồng tử nhìn chằm chằm bóng tối ngoài cửa.
Ngoài phòng là một mảng đen xì, yên tĩnh không tiếng động.
Một lúc sau, Chu Phàm mới thu hồi tầm mắt đang nhìn chăm chú ra bên ngoài, hắn thử chậm rãi nâng hai tay lên, nhưng rất nhanh hai tay lại không nghe sai khiến mà rủ xuống.
Trên mặt Chu Phàm lộ ra nụ cười khổ, thế này đã tốt lắm rồi, nếu là vừa rồi, hắn ngay cả một ngón tay cũng không thể nhúc nhích.
Lúc này nếu người áo đen đi rồi còn quay lại hoặc là Chú Quỷ tới, Chu Phàm là không có một chút sức hoàn thủ nào.
Đây là di chứng phục dụng Đại Lực Đan, khiến hắn thoát lực, có điều nếu không phục dụng Đại Lực Đan, khiến cho khí lực của mình tăng gấp ba, đạt tới gần ngàn cân, sao hắn có thể đánh thắng được người áo đen đang ở vào Bạo Phát Đoạn đó?
Lại tay một lúc, thân thể vẫn ở vào trạng thái yếu ớt bất lực, nhưng thứ nhất thì tay cũng đã có thể nâng lên.
Chu Phàm nhìn về phía mũi kiếm và tay cụt trên bàn, mũi kiếm chính là mũi kiếm bình thường nhất, máu đỏ của tay cụt thấm lên bàn, khiến cho trong phòng mang theo mùi máu, trong tay phải vẫn còn cầm một đoạn kiếm gãy.
Chu Phàm vươn tay ra rất lao lực nậy chuôi kiếm mà bàn tay cụt đang cầm ra, hắn cởi hai đạo Tiểu Diễm Phù trên kiếm gãy, Tiểu Diễm Phù vẫn còn sót lại không ít phù lực, sau khi hắn thu hồi hai đạo Tiểu Diễm Phù này, lại ghép hai đoạn kiếm gãy lại với nhau.
Trường kiếm được ghép lại là trường kiếm chế thức rất phổ thông, Chu Phàm chỉ nhìn mấy lần rồi thôi, mà là tập trung sự chú ý trên tay cụt.
Hắn cầm lấy tay cụt cẩn thận quan sát, trên bàn tay rộng đầy vết chai, đây là bàn tay của là nam nhân, trên mu bàn tay không có đặc trưng rõ ràng gì khác.
Chu Phàm nhìn tay cụt suy tư một lúc, mới buông ra, cười lạnh một tiếng, đối phương bị hắn chặt đứt một cánh tay, vậy không thể ẩn tàng được nữa.
Nếu Chu Phàm là người áo đen, dưới tình huống đơn độc một mình thân phận bại lộ lại bị thương, quan trọng nhất là phải mau chóng chạy ra khỏi thôn, giữ lấy tính mạng của mình.
Chu Phàm nghĩ tới các loại khả năng, giữa lông mày hắn hiện lên vẻ mỏi mệt, khí lực khôi phục một chút, hắn đứng lên, thổi tắt đèn, trong phòng biến thành tăm tối.
Khi Chu Phàm nằm trên mặt đất, không nhịn được mà rên thành tiếng, vừa rồi khi hắn phá vỡ cửa gỗ bay ra ngoài, đã bị thương đến xương cốt trên lưng, chỉ có điều một mực cố nhịn đau mà thôi.
Hắn xoay người chui vào gầm giường, nhìn về phía bên ngoài nói khẽ:
- Lão Huynh, ta muốn ngủ một chút, có người tới thì gọi ta.
Lão cẩu phát ra tiếng gừ khẽ đáp lại Chu Phàm, thị lực của chó rất kém, nhưng chó trước nay dựa vào là khứu giác và thính lực dựa vào là để phân biệt, cho dù là đêm tối, ảnh hưởng đối với nó cũng không lớn.
Hắn dám ngủ là vì Mao phù sư từng nói, Chú Quỷ sẽ không tới quá thường xuyên, vừa rồi mới để hắn giết chết một con, lần đến tiếp theo ít nhất cũng phải rất lâu, về phần khả năng người áo đen quay lại cũng rất thấp.
Nằm dưới giường là để phòng ngừa bất ngờ, như vậy cho dù kẻ địch thật sự tới, hắn cũng có thể dựa vào cảnh báo của Lão Huynh và vị trí nằm dưới giường để có đủ thời gian tỉnh ngủ và phản ứng.
Vì sao không tìm một chỗ an toàn khác để ngủ?
Không có chỗ an toàn nào cả, Chú Quỷ có thể cảm ứng được hắn ở đâu, đồng thời cân nhắc tới tình hình lần đầu tiên khi người áo đen xuất hiện, hắn suy đoán người áo đen cũng có biện pháp đặc thù để tìm được hắn.
Đã như vậy, không cần lãng phí thời gian tìm kiếm nơi khác, Chu Phàm suy tư một lượt ở trong lòng, sau khi xác nhận không có vấn đề lớn, hắn nhắm hai mắt lại.
Chu Phàm như có cảm giác mở mắt, từng đoàn sương mù màu xám phiêu đãng trước mắt hắn.
Trên mặt Chu Phàm đang đứng trên giáp bản còn chưa kịp lộ ra nụ cười, hắn nhìn phía trước, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Trên giáp bản cách trước người hắn không xa đặt một quan tài màu đỏ, quan tài màu đỏ giống hệt với cỗ ở Tiểu Khưu Hồ, trên mặt quan tài hình cung có máu chảy xuống, đang khuếch tán ra chung quanh.