Lý Mạn Ny ngửa đầu nhìn Dương Hạo bên cạnh, đối phương cũng đang nhìn nàng.
“Thích không?” Dương Hạo mỉm cười hỏi.
“Rất thích!”
Lý Mạn Ny gật đầu, tuy nàng không hám của, nhưng yêu thích và khát khao sự vật xinh đẹp là bẩm sinh, chỉ cần là người bình thường thì đều như vậy.
“Cảm ơn.” Lý Mạn Ny nói tiếng cảm ơn, nhưng cũng tăng thêm một câu: “Dương đại ca.”
Nhưng tiếng ‘Dương đại ca’ này, nàng nói rất nhỏ rất nhỏ, nhỏ đến mức hai người cũng nghe không rõ lắm.
Dương Hạo sửng sốt một chút, còn cho là mình nghe nhầm, dù sao gọi anh rể nhiều năm rồi, bỗng nhiên thay đổi cũng không thích ứng lắm.
Nhưng sau khi lấy lại tinh thần, Dương Hạo vẫn nghiêm túc nói: “Không cần đổi xưng hô, anh rể vẫn là anh rể, cha mẹ vẫn là cha mẹ!”
“Đã nhiều năm rồi, quan hệ của chúng ta không cần người nào đó để có thể duy trì!”
“Ừm.” Lý Mạn Ny đỏ mặt gật đầu, không ngờ mình lấy hết dũng khí gọi một câu ‘Dương đại ca’, vậy mà lại bị đối phương từ chối.
Mà Lý Mạn Ny không biết là, Dương Hạo không cho nàng đổi xưng hô, chính là vì không muốn buff biến mất!
Vô số phụ nữ gọi hắn là ‘Dương đại ca’ rồi, nhưng chỉ có một mình Lý Mạn Ny gọi hắn là anh rể.
Đây là tính duy nhất!
Hơn nữa Dương đại ca nào có kích thích bằng anh rể!
Sau này khi đánh bài, bạn muốn nghe ‘Dương đại ca đừng mà’, hay là ‘anh rể đừng mà’ chứ?
Đừng cmn nghĩ sai!
Dương Hạo nói chính là, khi hắn chặt tứ quý, Lý Mạn Ny sẽ hô đừng mà!
Rất trong sáng!
Cho nên, cái buff này nhất định phải có.
Mọi người đều biết, buff cs thể gia tăng tốc độ đánh.
Chúng ta có thể dùng khỉ để ví dụ, dưới tình huống full buff trên người, rất ít người có thể chống đỡ một combo của nó.
Một gậy còn ác hơn một gậy!
Nói không chừng còn có thể bạo kích!
Mà một khi không có buff, một gậy kia cũng mềm nhũn vô lực.
Lúc này, chiếc Porsche Cayenne đã ổn định trên mặt đất, người giao hàng cầm tờ đơn nhìn mấy cô gái.
Bởi vì mấy cô gái đều rất kích động, nên nhân viên cũng không phân biệt được xe này là của ai.
“Vị nào là Lý tiểu thư, mời ký nhận.”
“Là tôi.” Lý Mạn Ny tiến lên hai bước, tiếp đó ký tên mình lên hóa đơn.
Nhân viên giao hàng nhìn Lý Mạn Ny một chút, trong lòng không khỏi cảm khái: Quả nhiên, xe sang đều tặng cho mỹ nữ!
Chờ nhân viên rời đi, mấy cô gái lập tức vây quanh chiếc Porsche Cayenne.
“Mạn Ny, chụp ảnh đi!”
“Đúng đúng, sáu đóa hoa chúng ta chụp chung đi!”
Vương Nghiên và Từ Văn Thiến bắt đầu gọi mọi người chụp ảnh.
Loại kịch bản sinh nhật tặng Porsche trong phim thần tượng này, tự nhiên phải ghi chép lại, hơn nữa không chỉ chụp ảnh, mà còn phải đăng lên vòng bạn bè nữa.
Lúc này, tâm trạng của Lý Mạn Ny cực kỳ tốt, lập tức quay chụp với mấy người bạn, còn ôm cả Hề Hề theo.
Đinh!
Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ: Bất ngờ ngày sinh nhật.
Ban thưởng: Tiến độ nhiệm vụ chính tuyến +1%.
Cmn!!
Khi mấy cô gái đang chụp ảnh, âm thanh quen thuộc vang lên trong đầu Dương Hạo.
Nhưng phần thưởng này đã vượt xa khỏi dự liệu của hắn.
Lúc trước, ban thưởng là chưa biết, nói là căn cứ theo điểm bất ngờ của Lý Mạn Ny, rồi mới quyết định phần thưởng.
Mà bây giờ, dĩ nhiên lại là tiến độ +1%.
Phải biết, tiến độ vẫn luôn không động đậy, Dương Hạo phải hoàn thành nhiệm vụ giảm mấy chục cân thì mới được +1%.
Có thể thấy món quà này đã làm Lý Mạn Ny bất ngờ đến mức nào.
Dương Hạo vội vàng gọi hệ thống ra xem.
Thanh tiến độ nhiệm vụ chính tuyến quả nhiên đã từ 0 biến thành 1%.
Mà mỗi khi tiến độ nhiệm vụ chính tuyến tăng lên, hệ thống sẽ có ban thưởng, đây là thiết lập giống như trong game Đại Phú Ông.
Dương Hạo lập tức nhận lấy phần thưởng.
Đinh!
Ban thưởng: 28% cổ phần tập đoàn Nghiệp Báo Giang Thành.
CMN!!!!
Dương Hạo lại khiếp sợ.
‘Nghiệp báo Giang Thành’ là một xí nghiệp lớn, hơn nữa còn có bối cảnh chính phủ!
‘Vãn báo Giang Thành’ nơi Lý Mạn Ny làm việc, cũng lệ thuộc tập đoàn này.
Nhưng Dương Hạo cũng không quá hiểu về ‘Nghiệp Báo Giang Thành’ này, hắn lập tức lấy điện thoại ra tìm hiểu.
Dưới cờ Nghiệp Báo Giang Thành có ba tòa soạn, theo thứ tự là ‘vãn báo Giang Thành’, ‘nhật báo Giang Thành’ và ‘báo kinh tế tài chính Giang Thành’.
Còn có một tạp chí tên ‘câu chuyện hôm nay’.
Mặt khác, mạng tin tức Giang Thành và nhà xuất bản Giang Thành cung là công ty con của Nghiệp Báo Giang Thành.
Trước mặt giá trị của Nghiệp Báo Giang Thành rơi vào khoảng 500 triệu.
Nhưng Nghiệp Báo Giang Thành thuộc về xí nghiệp quốc gia khống chế cổ phần, tòa thị chính Giang Thành sở hữu 51% cổ phần của Nghiệp Báo Giang Thành.
Cho nên bộ trưởng bộ tuyên truyền Giang Thành vẫn luôn kiêm chức chủ tịch tập Nghiệp Báo Giang Thành, nhưng chỉ giữ chức, bởi vì chính phủ không can thiệp vào hoạt động của tập đoàn.
Rất nhiều xí nghiệp liên doanh công tư đều thuộc hình thức này, nhưng những xí nghiệp như truyền thông, thì phía chính phủ vẫn muốn giữ quyền khống chế, đề phòng chuyện không may!
Chính phủ chiếm 51%, như vậy 28% này chẳng phải là cổ đông lớn nhất sao?
Nói cách khác, sau này tập đoàn Nghiệp Báo Giang Thành sẽ đổi thành họ Dương rồi?
Dương Hạo nghĩ đến đây, lại nhìn về phía Lý Mạn Ny đang chụp ảnh với đám bạn cùng phòng.
Trong lòng không khỏi cảm khái: Đúng là vẫn phải xem cô em vợ này, ban thưởng rất phong phú!
Lần trước là nhà ở trị giá hơn 40 triệu ở Tinh Vân Loan, lần này trực tiếp tặng 28% cổ phần tập đoàn Nghiệp Báo Giang Thành, nếu như tính theo giá trị thị trường, đó chính là khoảng 140 triệu NDT.
Nói cách khác, ông bây giờ là phú ông trăm triệu chân chính!
Nice!
“Anh Dương, hút thuốc không?”
Khi Dương Hạo đang cảm khái, Trịnh Thư Kỳ đã tiến đến bên cạnh, đồng thời đưa một điếu thuốc qua.
Trước kia Dương Hạo cũng hút thuốc, nhưng sau khi có Hề Hề thì đã bỏ.
Hắn khoát tay nói: “Cảm ơn, không hút.”
“Không hút rất tốt, hút thuốc có hại cho sức khỏe, tôi miệng tiện, cai mai không được.”
Bị từ chối nhưng Trịnh Thư Kỳ không hề không vui, mà còn tươi cười tự trách bản thân.
Dương Hạo nhìn cậu em này một chút, trong lòng thấy hơi buồn cười.
Cậu em này đúng là hai mặt!
Dương Hạo nhớ lúc nãy cậu em này còn cà khịa mình cơ mà.
“Anh Dương phát tài ở đâu?” Bởi vì Dương Hạo không hút thuốc, nên Trịnh Thư Kỳ cũng không hút, hắn có chịu cơn nghiện thuốc, nhét thuốc lá trở về bao.
Hắn biết người không hút thuốc rất ghét mùi thuốc lá, nên không dám hút trước mặt vị đại ca này.
Thấy cảnh này, Dương Hạo hơi lắc đầu, nghĩ thầm: Cậu em này cũng biết điều đấy!
Nhưng anh đây vẫn thích dáng vẻ không coi ai ra gì của cậu hơn!
“Kinh doanh nhỏ thôi.” Dương Hạo thuận miệng trả lời.
“Anh Dương nói đùa, nếu anh buôn bán nhỏ, vậy tôi chính là ăn mày rồi.” Trịnh Thư Kỳ lại tự giễu.
Nghe vậy, Dương Hạo không khỏi khoát tay: “Cậu em, vậy cậu coi thường ăn mày rồi, rất nhiều ăn mày đều có giá trị con người lên đến mấy triệu, thậm chí là chục triệu.”
“Đoạn trước có một ông lão ăn mày tiếp nhận phỏng vấn, người ta dựa vào ăn mày để mua ba căn nhà kìa.”
“Ah…” Trịnh Thư Kỳ nao nao, hiển nhiên vị này đang khiêu khích hắn còn không bằng cả ăn mày.
Nhưng Trịnh Thư Kỳ cũng không giận, ai bảo lúc nãy mình tỏ thái độ không đúng, đại lão người ta không đánh mặt thì đã là nể tình rồi, còn không cho người ta khiêu khích một câu?
Ừm, chịu đựng liền xong việc, điểm nhấn chính là thái độ tốt!