Hai cô gái vui cười đùa giỡn trở về phòng ngủ.
Nhưng lúc này, trong phòng đã có thêm một cô gái điềm đạm nho nhã, nàng là Uông Vi Vi, cũng là bạn cùng phòng của hai người.
Không trực tiếp làm việc như hai người, mà năm ngoái nàng đã thi nghiên cứu sinh, trước mắt đang chờ công bố thành tích, nhưng nàng vẫn luôn là học sinh giỏi, thành tích sẽ không kém, chỉ là xem có thể thi đỗ đại học Yến Kinh hay không.
“Mạn Ny, Văn Thiến, hai cậu không ở ký túc xá nữa à?”
Uông Vi Vi vừa trở về từ thư viện thì phát hiện hai người bạn cùng phòng đã thu dọn xong, tủ quần áo đã trống không.
“Ừm, vốn định mai đi, nhưng có chút thay đổi.” Từ Văn Thiến đáp lại một câu.
“Ah, vậy mình giúp hai cậu chuyển đồ.”
Uông Vi Vi là loại người bình thường không nói nhiều, quan hệ với bạn cùng phòng chưa nói đến thân thiết, nhưng bốn năm qua cũng không có mâu thuẫn gì, thuộc về loại sau khi tốt nghiệp chắc chắn sẽ bao phủ trong biển người.
Thật ra đối với đại đa số người mà nói, sau khi triệt để đi vào xã hội thì sẽ liên hệ với bạn học cấp 3 nhiều hơn là bạn đại học, bởi vì bạn cấp 3 thường sẽ ở gần nhau hơn, coi như không liên hệ, thỉnh thoảng sẽ gặp được nhau.
Nhưng bạn đại học thì khác, người học chung lớp đến từ trời nam biển bắc, rất nhiều người tốt nghiệp xong, có lẽ cả đời còn không gặp lại.
Tất nhiên, mặc kệ là bạn cấp ba hay bạn đại học, có lẽ cuối cùng cũng chỉ giữ liên lạc với hai ba người mà thôi, thậm chí ngay cả hai ba người cũng không có.
Vòng xã giao của đại đa số người sẽ ngày càng hẹp theo số tuổi tăng lên, số lượng bạn bè bên cạnh luôn đang làm phép trừ, người bạn thân mà bạn nghĩ sẽ làm bạn cả đời, có lẽ cũng dần dần cắt đứt liên lạc.
Khi còn bé không hiểu những lời ‘càng lớn thì càng cô đơn’, sau này mới dần dần hiểu ra.
Có Uông Vi Vi hỗ trợ, ba người chỉ đi một chuyến là chuyển xong.
Nhét hết vào cốp, hàng ghế sau cũng bị chất đầy, chỉ còn lại một chỗ cho người trưởng thành.
Nhưng cái này cũng đủ rồi, Lý Mạn Ny có thể ôm Hề Hề vào ngực.
Từ Văn Thiến thì ngồi ghế phụ, trong tay còn ôm mấy chồng chậu nhựa, dưới chân là hai phích nước nóng.
“Thế mà lại chứa được hết.”
“Thế nhưng… chúng ta lại dùng xe sang như vậy để dọn nhà, thật là phí của trời nha.” Từ Văn Thiến lại cảm khái một câu.
“Xe vốn là công cụ mà.”
Dương Hạo cũng không quan tâm, nhún vai nói: “Tạm biệt bạn cùng phòng đi, sau này khó gặp lại đấy.”
“Không đến mức, dù sao mọi người tạm thời đều ở Giang Thành!”
Từ Văn Thiến cười nói, nhưng vẫn vẫy tay với Uông Vi Vi đang đứng cạnh xe: “Vi Vi, có rảnh tìm mình và Mạn Ny chơi nhé.”
Lý Mạn Ny cũng nói: “Chờ bọn mình đến, sẽ gửi địa chỉ vào trong nhóm.”
“Ừm, thuận đường xuôi gió…”
Uông Vi Vi mỉm cười vẫy tay với hai người, ánh mắt cũng vô thức nhìn bên mặt của Dương Hạo, nàng cũng nghe nói rất nhiều lần về vị anh rể này của Lý Mạn Ny, nhưng đây là lần đầu tiên gặp mặt, khó tránh khói hơi tò mò.
Còn nữa, lúc trước nghe Lý Mạn Ny và Từ Văn Thiến nói chuyện, hình như mấy tiệm lẩu của đối phương đã phá sản, nghe nói còn phải bán nhà bán xe để trả nợ, thế nhưng sao còn lái xe sang như vậy??
Khoảng 40 phút sau.
Dương Hạo dừng xe ở cửa số 2 tòa nhà số 3 tiểu khu Phong Hoa.
Tiếp đó lại giúp hai người mang hành lý lên nhà, cũng may tầng 3 cũng không quá cao, một lát là xong.
Sau khi vào phòng, Lý Mạn Ny và Từ Văn Thiến đầu tiên là đi loanh quanh một vòng, tiếp đó hai cô gái đều hiện lên vẻ vui mừng, tuy tiểu khu tương đối cũ, nhưng trang trí vẫn rất mới, đồ dùng đầy đủ, có thể nói là xách túi vào ở.
“Anh rể, tiền thuê chỉ 1800 thật à?” Thấy hoàn cảnh vượt qua khỏi sự mong chờ của mình, Lý Mạn Ny thấp thỏm hỏi.
“Nếu chê đắt, còn có thể rẻ hơn chút.”
Dương Hạo cười đáp lại một câu, hắn là một đại gia, sao lại thiếu chút tiền thuê nhà này.
“A, không cần! Đã rất rẻ rồi.” Lý Mạn Ny lắc đầu không ngừng, sợ gây phiền cho Dương Hạo.
“Dương đại ca, căn nhà này không phải của anh chứ?”
Từ Văn Thiến thì lại nhìn ra chút đầu mối, nếu như nhà này là của bạn Dương Hạo, Dương Hạo không thể nói như vậy được, kết hợp với chiếc xe dưới lầu, có một căn nhà như vậy cũng là bình thường.
Mà Lý Mạn Ny biết tình hình của Dương Hạo thì lại không nghĩ đến phương diện này, dù sao Dương Hạo và Hề Hề cũng đang phải đi thuê nhà.
Nhưng lúc này, suy đoán của Từ Văn Thiến lại có thể giải thích tất cả mọi chuyện.
“Thông minh!”
Dương Hạo gật đầu, việc này là không gạt được, biên lai điện nước hàng tháng có ghi tên chủ nhà.
“Em biết ngay, người khác sẽ không cho bọn em thuê rẻ như vậy. Dương đại ca, anh quá tốt rồi, cảm ơn cảm ơn.” Từ Văn Thiến liên tục nói cảm ơn.
Mà Lý Mạn Ny thì giật mình không thôi, nàng không ngờ suy đoán của bạn thân lại là thật.
“Anh rể, thế nhưng anh và Hề Hề…”
Lý Mạn Ny định nói hai người còn đang thuê nhà, nhưng Dương Hạo lại khoát tay cắt ngang, nói: “Anh còn một căn nhà khác, khoảng 1, 2 tháng nữa sẽ chuyển qua.”
“A? Còn có nhà khác??”
Đôi mắt xinh đẹp của Lý Mạn Ny đã trợn tròn, kinh ngạc nhìn anh rể trước kia của mình, trong lúc nhất thời lại không biết nói gì.
Rõ ràng là đã phá sản, sao đột nhiên lại có nhà có xe rồi.
Nàng có lòng muốn hỏi, nhưng Từ Văn Thiến còn ở đây, ngoài ra đây là việc riêng của người khác, hỏi quá sâu thì không hay lắm.
“Được rồi, khuân đồ trước đi! Cũng không sớm nữa, hai em còn phải thu dọn nữa.”
Dương Hạo cũng không định nói đến đề tài này nữa, ba người lại xuống dưới một lần nữa, liền chuyển xong hết.
“Mạn Ny, xuống chào Hề Hề đi, sau đó bọn anh về trước.”
“Vâng.”
Lý Mạn Ny rất thông minh, biết là Dương Hạo có lời muốn nói với mình, lập tức đi theo hắn.
Xuống dưới tầng 1, Dương Hạo mới dừng bước: “Em thay anh thu tiền thuê của Văn Thiến là được, em còn đang thực tập, cũng không có tiền, chờ em được nhân làm nhân viên chính thức, kiếm được nhiều hơn thì lại đưa tiền thuê cho anh là được.”
“Chuyện này…”
Lý Mạn Ny không biết nói gì cho phải, Dương Hạo nói vậy là không thu tiền thuê nhà của nàng, còn đưa tiền thuê nhà của Từ Văn Thiến cho mình.
Nàng trực tiếp từ người thuê nhà thành người thu tô.
“Người một nhà không cần nói nhiều. Vậy đi, ngày mai đừng đến muộn!”
Dương Hạo cũng không cho Lý Mạn Ny cơ hội nói chuyện, khoát tay rồi nhanh chân đi ra ngoài.
“Anh rể…” Lý Mạn Ny đuổi theo, vô số lời nói kẹt trong cổ họng, cuối cùng chỉ dặn dò một câu: “Lái chậm một chút.”
“Ừm, lên nhà đi. Bên ngoài rất lạnh!”
Dương Hạo leo lên xe, tiếp đó quay cửa sổ xe, vẫy tay với Lý Mạn Ny.
Hề Hề thò đầu nhỏ, căn dặn: “Dì, nhớ sáng mai nha…!”
“yên tâm, dì sẽ không đến muộn!”
Lý Mạn Ny cười gật đầu với tiểu nha đầu, tiếp đó lại đưa mắt nhìn chiếc xe biến mất trong màn đêm, rồi mới quay người lên nhà.
Mà nàng vừa vào nhà, Từ Văn Thiến đã kéo tay nàng, vừa lắc lắc vừa trêu ghẹo nói: “Mạn Ny, Dương đại ca quá tốt rồi.”
“Mình cảm thấy một trong hai chúng ta phải lấy thân báo đáp mới được!”
“Báo đáp? Nếu cậu gả cho anh rể, chính là lấy oán trả ơn!”
Lý Mạn Ny lườm bạn thân một cái, thật ra tính cách của Từ Văn Thiến rất tốt, chỉ là cực kỳ ngây thơ, nếu Từ Văn Thiến làm mẹ kế của Hề Hề, đảm bảo hai người sẽ đánh nhau để cướp đồ ăn vặt.
Anh rể sẽ như nuôi hai cô con gái, rất mệt.
“Nếu vậy, thế thì chỉ đành nhường cho cậu lên rồi!” Từ Văn Thiến cười hì hì nói: “Nếu vậy thì cậu sẽ từ dì biến thành mẹ kế của Hề Hề, cũng thành chủ nhà trọ của mình.”
“Bà chủ nhà, đến khi đó nhớ miễn tiền thuê cho người bạn thân nghèo này nhé!”