Vương Giai là người từng trải, đã sớm không còn ôm ảo tưởng với tình yêu rồi.
Lúc trẻ, bạn có thể yêu đương đến mất não, cảm nhận tư vị bị tình yêu hủy hoại.
Thế nhưng đến độ tuổi này mà vẫn yêu đương mất não, vậy thì chỉ có thể nói hai chữ: Ngu xuẩn.
Lúc còn trẻ cảm thấy tình yêu quan trọng nhất, tiền thì sớm muộn gì cũng kiếm được!
Chờ đến lúc có tuổi mới phát hiện, yêu rất dễ biến mất, mà tiền thì cực kỳ khó kiếm!
Tất cả giấc mơ tốt đẹp ban đầu, đều bị hao mòn trong sinh hoạt và những việc vụn vặt.
Cho nên, cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng!
Không có tiền, tất cả đều là lầu các trên không trung.
Mặc kệ tình yêu oanh liệt thế nào, cuối cùng đều sẽ bình tĩnh lại, trở về với củi gạo dầu muối trong hiện thực.
Cho nên, tiền quan trọng hay là yêu quan trọng?
Thật ra đều rất quan trọng!
Nhưng nếu để Vương Giai chọn, nàng sẽ chọn tiền!
Bởi vì yêu không thể coi như cơm để ăn, không thể lâu dài.
Người trẻ tuổi bây giờ cũng biết đạo lý này, cho nên rất nhiều thanh niên đang một lòng kiếm tiền, bầu bạn có thể có, không có cũng không sao!
Bởi vậy, theo Vương Giai thì nếu cô em chồng này có thể dính vào một đại gia ở trong Tinh Vân Loan, nói không chừng nhà họ cũng được thơm lây không ít.
Nếu không phải điều kiện của bản thân có hạn, nàng cũng muốn liều một phen.
…
Một bên khác.
Dương Hạo dẫn Lý Mạn Ny và Hề Hề đi vào một nhà hàng đồ nướng.
Dương Hạo đang giảm mỡ, nên chỉ ăn một miếng bò bít tết nhỏ, trái lại thì ăn hàng Hề Hề đã ăn đến miệng đầy mỡ, Lý Mạn Ny cũng ăn không ít, nhưng dáng vẻ ăn uống vẫn tương đối lịch sự.
Cơm nước xong xuôi, Hề Hề kêu gào muốn đến nhà dì chơi, Dương Hạo cũng cần đi sửa máy hút mùi, nên dứt khoát ném Hề Hề cho Lý Mạn Ny.
Đưa hai người đến tiểu khu Phong Hoa, Dương Hạo lấy địa chỉ mới của Vương Tuyết Như, rồi lái xe đến đó.
Là một tiểu khu tên Đông Giang Hào Đình, tiểu khu này không xá quốc tế Giả Nhật, hai khuôn viên có hoàn cảnh khá tương tự, đều thuộc loại cao cấp ở Giang Thành.
Đến cửa vào, Dương Hạo vừa gõ cửa vừa nói: “Tuyết Như, mở cửa, tôi đến sửa máy hút mùi!”
Cửa phòng mở ra.
Chờ Dương Hạo vào nhà, Vương Tuyết Như nhanh chóng khép cửa lại, thuận tay khóa trái.
Vị thiếu phụ này mặc chiếc váy màu trắng sữa lần trước, chiếc váy lông này có hiệu quả giữ ấm nhất định, nhưng nơi ngực lại chạm rỗng, cực kỳ gợi cảm.
Quần áo cực kỳ vừa người, bụng dưới thiếu phụ hơi nhô lên, nhưng vòng eo tinh tế, phần lớn mỡ đều biết đều mà đi đến nơi chúng nên đến.
“Dương đại ca!’
Thiếu phụ trực tiếp duỗi tay ôm lấy cổ Dương Hạo, mắt đẹp lưu chuyển, ẩn ý đưa tình.
“Ừm, bắt đầu làm việc thôi.”
Thợ máy Dương Hạo vẫn luôn nhớ rõ sứ mệnh của mình.
Máy hút mùi mà tắc, quá nửa là trước kia vẫn chưa được khơi thông.
Cái đồ chơi này cần phải khơi thông thường xuyên, sẽ càng ngày càng thông suốt, nhưng lần đầu tiên khơi thông sẽ tương đối khó khăn.
Nhưng thợ máy Dương Hạo có kiên nhẫn và kỹ thuật tốt.
Dưới sự nỗ lực không ngừng của hắn, rốt cuộc cũng thành công, cuối cùng hắn vẫn không quên để lại một ít chất lỏng bôi trơn.
Perfect!
Trạng thái hiền giả.
Dương Hạo tham quan nhà mới của Vương Tuyết Như.
Đây là một căn nhà 3 phòng ngủ, đại khái khoảng 100m2.
Dương Hạo hơi nghi ngờ hỏi: “Tuyết Như, sao lại thuê nhà 3 phòng ngủ?”
“Có một phòng là để cho em gái, con bé là con gái chú ba, trước kia đi học đại học ở thành phố khác, vừa mới thi đỗ nghiên cứu sinh ở đại học Giang Thành, tháng 9 sẽ đến Giang Thành, thỉnh thoảng có thể đến phụ đạo cho Nặc Nặc.” Vương Tuyết Như giải thích.
“Ra vậy. Nghiên cứu sinh đại học Giang Thành, rất giỏi.” Dương Hạo cảm khái một câu, hỏi: “Không định ở nhà cũ nữa?”
“Ừm.” Vương Tuyết Như gật đầu: “Thẩm Minh Sơn đã ký giấy ly hôn, trên pháp luật thì đã không còn là vợ chồng, nhưng cần một thời gian nữa mới hoàn thành xong xuôi các thủ tục, đến khi đó sẽ bán nhà cũ.”
“Cũng tốt.”
Dương Hạo cũng không nói nhiều, đều là người từng trải, hắn hiểu ý nghĩ của Vương Tuyết Như, căn nhà kia có quá nhiều hồi ức đau lòng, không cần cũng được.
“Vậy sau này có tính toán gì không?”
Dương Hạo hỏi, trong thẻ của hắn còn có 100 triệu dành riêng cho NPC số 1 đây.
Nếu vị thiếu phụ này đã phân rõ giới hạn với Thẩm Minh Sơn, vậy có thể để nàng tiêu khoản tiền này rồi.
Tuy mang tiếng là đại gia, phú ông, nhưng Dương Hạo còn chưa được trải nghiệm lại cảm giác tiêu tiền như nước kia.
Thần Hào người ta động tý là tiêu vài trăm triệu, vài tỷ.
Hắn thì chỉ tiêu chục ngàn, trăm ngàn, quá khó chịu!!
Mẹ kiếp, ông đây phải tiêu tiền!
Đừng ai cản!!
Dương Hạo thầm gào thét.
“Đang định mở một tiệm hoa hoặc quán cà phê, như vậy có nhiều thời gian tự do hơn, sẽ không ảnh hưởng đến việc đưa đón Nặc Nặc.”
Thật ra trình độ học vấn của Vương Tuyết Như cũng rất cao, nhưng bởi vì lâu rồi không đi làm, nàng cũng không định trở về chỗ làm việc, chuẩn bị mang tiền để dành ra mở một tiệm nhỏ.
Nhưng sau khi nghe thấy kế hoạch của nàng, Dương Hạo lại nhịn không được mà lắc đầu.
Được rồi, đều là hố to!
Nhưng đây chính là hạng mục lập nghiệp yêu thích của rất nhiều phụ nữ.
Sẽ cho người một loại cảm giác ít tiền mà lại cao cấp.
Tuy nhiên, mặc kệ là tiệm hoa hay quán cà phê, đều là hạng mục có tỷ lệ thua lỗ cực cao.
Nhất là quán cà phê, cạnh tranh cực mạnh, người mới vào nghề thì 99% sẽ thua lỗ đến mất cả quần lót!
Hiện giờ có rất nhiều mắt xích cà phê nổi tiếng, cạnh tranh rất cao.
Giá cả đã thấp đánh không thể thấp hơn, mà những mắt xích có quy mô lớn này có thể áp súc giá nguyên vật liệu đến thấp nhất, đánh giá cả chiến.
Mà bạn thì đơn thương độc mã, các loại nguyên vật liệu đều phải mua đắt hơn người ta, lại không có bí quyết độc quyền nào đáng nói, lấy cái gì liều với người ta!
Cho nên ước mơ chỉ là ước mơ, hiện thực là chính là đánh mặt!
Bởi vậy nếu bạn lập nghiệp với mục đích kiếm tiền, vậy thì đừng động vào quán cà phê.
Tuy nhiên, còn có một loại hiện tượng rất kỳ lạ, khi bạn dạo phố sẽ nhìn thấy rất nhiều quán cà phê rất có phong cách, nhưng lại không có nhiều khách.
Mà nó sẽ không đóng cửa, vẫn luôn mở cửa.
Loại cửa hàng này chủ yếu được chia làm hai loại, một là phụ nhị đại không thiếu tiền, mở tiệm để thỉnh thoảng tụ tập với bạn bè, kiếm việc để làm thôi.
Một loại khác là chim hoàng yến được bao nuôi, ông chủ mở cho các nàng chơi, để các nàng có việc giết thời gian, mà một ít cửa hàng trang sức vắng vẻ không bán được hàng cũng nằm trong tình huống này.
Người ta mở tiệm, căn bản không phải để kiếm tiền.
Vương Tuyết Như tuy có hoàn cảnh gia đình tốt, nhưng nàng cũng không có loại vốn liếng này.
Tuy nhiên, hiện giờ đã khác!
Dương Hạo quyết định giúp vị thiếu phụ này thỏa mãn.
Kiếm tiền hay không cũng không sao, chính là chơi!
“Dương đại ca, anh không coi trọng tiệm hoa hoặc quán cà phê sao?”
Phát hiện Dương Hạo hơi lắc đầu, Vương Tuyết Như chợt nhíu mày.
“Cũng không phải.” Dương Hạo cười lắc đầu: “Phía sau trung tâm thương mại Tinh Quang có một quán cà phê đang chuyển nhượng, có muốn qua xem không?”
Phía sau Tinh Quang cũng có một phố thương mại đồng bộ, lần trước Dương Hạo đi qua đã nhìn thấy một phòng cà phê treo biển chuyển nhượng.
“Bây giờ sao?”
Vương Tuyết Như không ngờ Dương Hạo còn nóng lòng hơn cả mình.
“Hay là làm một trận nữa rồi đi?” Tay của Dương Hạo đã đặt lên bờ eo thon của thiếu phụ, cười ha ha nói.
“Vậy thì đi xem một chút đi.”
Vương Tuyết Như hơi mệt, chủ yếu là người đàn ông này không đi đường thường (hiểu đều hiểu), nàng phải nghỉ ngơi.