Vương Tuyết Như thay quần áo xong, chuẩn bị lấy chìa khóa xe thì Dương Hạo nói: “Tôi lái xe, cô không cần lấy.”
“A, cũng được.”
Vương Tuyết Như đầu tiên là hơi sửng sốt, tiếp đó gật đầu một cái.
Nàng còn chưa biết tài lực của Dương Hạo, ban đầu chủ động thông đồng với hắn chỉ là một loại trả thù, không ngờ ở chung rất vui sướng và thoải mái.
Hơn nữa vị đại ca này còn cho nàng cảm giác cực kỳ an toàn, thân thể cũng khỏe mạnh, vậy thì tiếp tục làm bạn tốt đi!
Có tâm sự gì cũng có thể nói với đối phương, như vậy cũng rất tốt.
Loại quan hệ này không có trói buộc gì, cũng không cần gánh chịu trách nhiệm và nghĩa vụ gì, thoải mái hơn vợ chồng nhiều.
Hai người đi ra khỏi tiểu khu, Vương Tuyết Như cũng không cố kỵ mà kéo tay Dương Hạo, dù sao cũng đã ly hôn, Vương Tuyết Như không còn gánh nặng trong lòng.
Nàng vốn cho rằng Dương Hạo chỉ lái một chiếc xe bình thường, kết quả đối phương lại dừng bước trước chiếc YangWang U8 đầy khí thế.
Vương Tuyết Như lái chính là BYD cá heo, cho nên cũng có chú ý đến BYD, biết chiếc xe này.
“Dương đại ca, đây là xe của anh?”
Vương Tuyết Như kinh ngạc, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ khó tin.
“Ừm.” Dương Hạo gật đầu, mở cửa lên xe.
Vương Tuyết Như chỉ ngây người giây lát, tiếp đó cũng ngồi vào ghế lái phụ.
“Dương đại ca, anh lái xe sang, sao còn đi ship?”
Hai người đều như vậy rồi, Vương Tuyết Như cũng không quanh co lòng vòng, mà hỏi thẳng.
Dương Hạo vừa khởi động xe, vừa cười hỏi lại: “Nếu tôi nói đi ship là để giảm cân, cô tin không?”
“Thì ra là vậy.”
Vương Tuyết Như gật đầu, thật ra nàng cũng không tin lắm, nhưng cũng không có lời thích hợp lý nào khác.
Chỉ có thể nói, vị Dương đại ca này thâm tàng bất lộ!
Mười mấy phút sau, Dương Hạo lái xe vào phố thương mại phía sau Tinh Quang, trên đường này có rất nhiều nhà hàng, có hai quán trà sữa, quán cà phê thì chỉ có một, đó chính là quán ‘Happiness coffee’ đang chuyển nhượng.
Thật ra Dương Hạo rất khó hiểu, vì sao những người mở quán cà phê lại rất thích đặt tên tiếng Anh, chẳng lẽ như vậy sẽ sang chảnh hơn?
Có vài cái tên thì còn có thể hiểu, ví dụ như quán ‘Happiness coffee’ này.
Happiness là hạnh phúc, đại khái là muốn biểu đạt hạnh phúc đi.
Nhưng có một số cái tên thì Dương Hạo căn bản là không hiểu nổi, ví dụ như có lần hắn nhìn thấy một quán cà phê tên là ‘Dbl coffee’.
Hắn suy nghĩ nửa ngày vẫn không hiểu từ ‘dbl’ này là gì!
Mặt tiền quán ‘Happiness coffee’ này cũng không nhỏ, tầng dưới khoảng 70, 80m2, tầng trên cũng có diện tích như vậy, trang trí theo phong cách công nghiệp.
Mà cái gọi là phong cách công nghiệp, thật ra chính là tiết kiệm tiền trang trí,, rất nhiều nơi không cần phải xử lý quá tinh tế, đương nhiên tiệm này thuộc về loại ngụy công nghiệp, phong cách công nghiệp chân chính cũng rất đắt tiền.
Bởi vì là thứ bảy, nên trong tiệm cũng có mấy khách hàng, không quá vắng vẻ.
Hai nhân viên sau quầy bar, một người đang chơi điện thoại, một người thấy có khách thì đứng lên chào hỏi.
“Hai vị uống gì?” Nữ nhân viên mỉm cười hỏi thăm.
Dương Hạo đi thẳng vào vấn đề: “Chủ các cô có ở đây không?”
“Xin hỏi ngài là?” Nữ nhân viên nghi ngờ đánh giá Dương Hạo.
“Cửa hàng muốn chuyển nhượng đúng không? Tôi muốn tâm sự với chủ nơi này.” Dương Hạo chỉ chỉ vào hai chữ chuyển nhượng trên cửa.
“A, bà chủ không ở cửa hàng, tôi có thể gọi bà chủ đến! Mời hai vị ngồi.”
Nữ nhân viên chỉ chỉ một bàn trống gần quầy.
Tiếp đó lại cầm điện thoại gọi cho bà chủ.
Kết thúc điện thoại, nữ nhân viên tiến đến gần Dương Hạo và Vương Tuyết Như, nói: “Hai vị, 15 phút nữa bà chủ sẽ đến. Hai vị muốn uống gì, bà chủ mời khách.”
Dương Hạo nói: “Có thứ gì ngon, thì làm hai ly là được.”
“Vâng!”
Nữ nhân viên lên tiếng, tiếp đó nàng và một nhân viên khác bắt đầu bận rộn.
Vương Tuyết Như thì đánh giá nơi này, nàng đúng là có ý nghĩ mở quán cà phê, nhưng dự tính của nàng chỉ là một tiệm nhỏ, mà diện tích nơi này đã vượt quá khỏi suy nghĩ của nàng.
Nhưng mà đã đến, tìm hiểu một chút cũng không có chỗ xấu.
Chờ một lát, nữ nhân viên mang hai ly cà phê lên, một ly là Caramel Macchiato, một ly là Latte Matcha.
Là loại cửa hàng khác cũng có, không có gì đặc biệt.
Dương Hạo đưa ly Caramel Macchiato cho Vương Tuyết Như, còn mình thì thử ly Latte Matcha, hương vị cũng không có gì đặc biệt.
Cà phê không giống trà sữa, rất khó để cách tân trên khẩu vị.
Nhất là loại người mở miệng nhỏ, chủ yếu là không có năng lực nghiên cứu phát triển và cách tân, điểm nhấn chính là bắt chước.
Mà cách tân thì giao cho các mắt xích cỡ lớn là được.
Hai người chờ một lúc, một chiếc BMW X6 màu đỏ dừng lại trước cửa tiệm, tiếp đó một cô gái mặc áo da đen đi xuống xe.
Nhưng sau khi nàng xuống xe, lại không đi vào cửa hàng, mà nhìn chiếc YangWang U8 bên cạnh một chút.
BMW X6 thuộc loại SUV cỡ lớn, nhưng dừng bên cạnh YangWang U8 thì lại giống như em trai.
Nàng chớp chớp đôi mắt dưới kính râm, tiếp đó bước nhanh vào trong tiệm.
“Chị Thanh, chính là hai vị này.”
Nữ nhân viên chỉ về phía Dương Hạo và Vương Tuyết Như.
“Hai vị, chúng ta lên phòng riêng nói chuyện.”
Hoàng Thanh gật đầu với hai người, ra hiệu xin mời.
Lầu một là đại sảnh, lầu hai có mấy phòng riêng và một ít ghế dài được ngăn cách, thích hợp cho các cặp tình nhân hẹn hò hoặc là nói chuyện riêng.
“Tiệm này của tôi có tổng cộng 140m2, phòng riêng tầng 2 có thể mở tiệc sinh nhật, party…”
“Ngoại trừ cà phê thì trong tiệm còn bán trà và các loại đồ ngọt…”
Hoàng Thành vừa đi vừa giới thiệu.
Chờ đến lầu 2, nàng đầu tiên là dẫn hai người đi tham quan một chút, sau đó đi vào một phòng riêng có tên ‘Đỏ’.
Cách đặt tên phòng của nơi này là Đỏ, cam, vàng, xanh lá, xanh, xanh lam, tím… đúng là khá thú vị.
Mới đầu Dương Hạo cho rằng đây chỉ là cách đặt tên, nhưng không ngờ cái tên này còn đối ứng với sắc điệu và trang trí trong phòng.
Ví dụ phòng Đỏ này, trong phòng đều là các nguyên tố màu đỏ, hơn nữa còn loại loại đỏ diễm lệ, khoảnh khắc đẩy cửa phòng sẽ mang lại cảm giác trùng kích rất mạnh.
“Mời ngồi! Tôi là Hoàng Thanh, không biết hai vị xưng hô thế nào.”
Cô gái tự giới thiệu, đồng thời lấy kính râm xuống.
Lúc này Dương Hạo mới nhìn rõ tướng mạo của đối phương, cô gái này rất xinh đẹp, ngũ quan lập thể, dung mạo như vẽ, nhưng khí chất và phong cách thì lại khác biệt với các cô gái mà Dương Hạo quen, trên người nàng mang theo một vẻ lạnh lùng và kiêu ngạo, ánh mắt rất sắc bén.
“Dương Hạo.” Dương Hạo báo tên.
Vương Tuyết Như cũng tự giới thiệu.
Khách khí hai câu, Hoàng Thanh đã chủ động nói: “Cửa hàng này là của tôi, cũng đang rao bán, nếu như hai người muốn thì có thể mua luôn, giá tiền 8.5 triệu.”
Hoàng Thanh vốn không định nói chuyện bán nhà, nhưng sau khi nhìn thấy chiếc YangWang U8 bên ngoài, nàng biết kẻ có thể mua thứ đồ chơi này, đương nhiên sẽ không thiếu tiền, cho nên nàng trực tiếp nói chuyện bán nhà.
Nhưng khi nàng vừa nói xong, Vương Tuyết Như đã giật nảy mình, quy mô nơi này vượt quá suy nghĩ của nàng, huống chi là còn mua cả cửa hàng.
Tuy gia đình nàng khá giả, nhưng 8.5 triệu thì đúng là không có.
Vương Tuyết Như đang định mở miệng, hỏi thăm chỉ chuyển nhượng quán cà phê thì thế nào, đã nghe thấy Dương Hạo nói: “Một giá, 8 triệu.”
“A?” Vương Tuyết Như vô cùng kinh ngạc, đôi mắt đẹp tràn đầy khiếp sợ.
Tuy nàng đã tiếp nhận chuyện Dương Hạo có thể là kẻ có tiền, dù sao đối phương cũng lái xe sang.
Thế nhưng, 8 triệu cho một quán cà phê, nói mua liền mua??
Hoàng Thanh cũng thầm giật mình, không ngờ đối phương lại báo giá sảng khoái như vậy.
Tuy nàng báo 8.5 triệu là không nhiều, bởi vì nàng đã bỏ 10 triệu để mua cửa hàng này, lại thêm trang trí và các loại thiết bị, tổng cộng phải 11 triệu.
Nàng ra giá 8.5 triệu, chủ yếu là thị trường bất động sản không ổn lắm, cho nên muốn rút tiền rời sân thì chỉ có thể cắt thịt bán ra.
Nhưng dù là vậy, một cửa hàng 8 triệu không phải nói bán ra thì sẽ bán được.
Khoảng thời gian này, tiền mặt là vua, rút tiền là khó nhất.
Trước đó cũng có người hỏi giá, nhưng cuối cùng không thành công.
“8 triệu, hôm nay có thể giao dịch không?” Hoàng Thanh hỏi.
“Có thể!” Dương Hạo trả lời khẳng định.
“Ok! Chốt!”
Hoàng Thanh chủ động vươn bàn tay trắng nõn.
Dương Hạo mỉm cười bắt tay với nàng, tiếp đó quay đầu hỏi Vương Tuyết Như: “Có mang thẻ căn cước không?”
“A… có.” Vương Tuyết Như không hiểu vì sao Dương Hạo lại hỏi như vậy, nhưng vẫn gật đầu.
Mà Hoàng Thanh thì lại hiểu, nàng kinh ngạc nhướng mày, tiếp đó lại quan sát Vương Tuyết Như một phen, lại nhìn Dương Hạo một chút, trong lòng chợt oán thầm: Thì ra là người ngốc nhiều tiền!