Nếu như ngay cả khuôn viên còn không vào được, vậy lời nói dối tự nhiên sẽ bị chọc thủng.
Nàng vô thức nhìn về phía Dương Hạo, người sau bình tĩnh lấy điện thoại ra gọi, tiếp đó thanh chắn trước mặt họ đã nhấc lên.
Mở ra thật!!
Lẽ nào Dương Hạo quen biết người bên quản lý nơi này?
Nhưng nghe giọng điệu vừa rồi, hình như là chủ nhà ở đây thật.
Cho nên… bạn trai tạm thời của mình là đại gia thật??
Điều này…
Trong lúc nhất thời, CPU của Quan Manh Manh có chút đứng máy, nàng lập tức gửi wechat cho chị họ Phùng Lệ Na: Chị biết Dương đại ca là phú ông có giá trị con người mấy chục triệu không?
Phùng Lệ Na đang cụng ly với đám đồng nghiệp, sau khi thấy tin nhắn này thì trực tiếp đưa đến trước mặt Lưu Tử Phong, cười nói: “Manh Manh nói anh em tốt của anh là đại gia kìa.”
Lưu Tử Phong nhìn tin nhắn này thì cũng bật cười, hắn trực tiếp trả lời bằng tin nhắn giọng nói: Manh Manh, ngả bài, anh Phong của em cũng là phú ông trăm triệu.
Quan Manh Manh thấy chị họ trả lời bằng giọng nói, nàng thận trọng đổi giọng nói thành văn tự, thế mới biết người trả lời là Lưu Tử Phong.
Cái gì cơ!
Mình không đùa mà!
Nàng nhịn không được mà trợn mắt.
Mà lúc này, Phùng Trường Phú được Dương Hạo chỉ huy, đã lái xe đến chỗ đậu.
Căn nhà này của Dương Hạo có hai chỗ đỗ xe, tuy hơi ít, nhưng tạm thời đủ dùng.
“Tầng hầm của khu nhà cao cấp có khác, rất sạch sẽ.”
“Quả nhiên toàn là xe sang, chiếc xe thể thao kia phải mấy triệu đấy.”
Sau khi xuống xe, Từ Diễm Hà nhìn thoáng qua một lượt, nhịn không được mà cảm khái một câu.
Nhà của Dương Hạo ở tòa số một.
Hai thang máy một hộ, cả tòa nhà chỉ có 30 hộ, trước mắt còn không đủ một nửa hộ vào ở, cho nên tầng hầm tương đối vắng vẻ, nhưng chỗ đậu toàn là xe sang.
Dương Hạo dẫn mọi người đi vào thang máy.
Mọi người lại hơi rung động với chỗ chờ thang máy xa hoa này, dù sao chỗ thang máy ở khu nhà cao cấp cũng vượt xa tiểu khu bình thường, rộng lớn như đại sảnh khách sạn, trên tường còn treo các bức tranh rất đẹp, còn có cỏ cây hoa lá trang trí, mặt đá cẩm thạch thì có thể soi gương.
Thang máy dừng ở tầng 28, sau khi mở cửa là hành lang rộng lớn sáng rực, cuối cùng là một chiếc cửa sắt chia ba bảy.
“Tiểu Dương, nhà này là một thang một hộ đúng không?”
Từ Diễm Hà hỏi, đồng thời đang nghĩ hành lang rộng lớn này cũng coi như là không gian tư nhân, có thể lợi dụng, đây chính là có thêm mấy chục mét vuông.
“Là hai thang một hộ.” Dương Hạo uốn nắn lại.
“Đúng vậy, còn có một chiếc thang máy nữa kìa.”
Từ Diễm Hà giật mình, nhịn không được mà cảm khái một câu: “Thật là quá xa xỉ.”
Tiểu khu bình thường, một thang sẽ có hai hoặc ba hộ.
Một thang một hộ đều thuộc về tiểu khu cao cấp, mà người ta lại là hai thang một hộ, căn bản là không cần phát sầu vì chờ thang máy.
Dương Hạo mở khóa vân tay, giới thiệu: “Nhà đã sửa lại, nhưng chưa trang trí xong, mọi người tham quan một chút đi.”
Dương Hạo nói xong thì đứng qua một bên, mà năm người phía sau đã khiếp sợ với phòng khách rộng lớn không hợp thói thường kia.
Bởi vì chỉ cái phòng khách này thôi, đã rộng hơn nhà họ rồi.
“TRời ạ! Quá rộng rồi!”
Từ Diễm Hà cảm thán một câu, tiếp đó bước nhanh vào phòng khách, bắt đầu tò mò đánh giá chung quanh, miệng thì than thở không ngừng.
Từ Diễm Phân và hai người đàn ông cũng đi vào phòng khách, tiếp đó bốn người tạo thành ‘đoàn tham quan’, bắt đầu đi lại khắp nơi.
Quan Manh Manh thì không đi cùng họ, mà tiến đến bên cạnh Dương Hạo, mặt mũi tràn đầy vẻ khó tin nói: “Cho nên… anh thật sự là đại gia?”
Dương Hạo cười nói: “Anh đã nói rồi mà!”
“Em cho là anh đùa.” Quan Manh Manh cong miệng nhỏ, đậu xanh rau muống: “Đám đại gia các anh đều thối như rắm vậy!”
“Thế là lại đi giả nghèo để lừa gạt những bình dân như bọn em!”
“Đừng đùa, em cũng không phải bình dân!” Ánh mắt Dương Hạo vô ý lướt qua ‘tâm hồn’ rộng lớn của Quan Manh Manh, lại bổ sung: “Hơn nữa anh cũng không giả nghèo, chỉ là các em cho rằng anh nghèo thôi.”
“A…” Quan Manh Manh không phản bác được.
Hình như là vậy thật, nàng nghe Lưu Tử Phong và Phùng Lệ Na giới thiệu, cho nên tưởng Dương Hạo là một người đàn ông vừa già vừa nghèo.
Nhưng nàng căn bản là chưa từng chức thực.
“Khi ở nhà hàng Tây, em để anh rất có mặt mũi. Bây giờ anh lấy mặt mũi cho em, hòa nhau.” Dương Hạo cười ha ha nói.
Mà khi nghe thấy mấy chữ ‘hòa nhau’, Phùng Lệ Na lại có một loại cảm giác thất vọng và mất mát.
Tựa như bỗng nhiên bừng tỉnh từ giấc mơ đẹp.
Trong bất tri bất giác, nàng dĩ nhiên cũng vào vai diễn.
Rõ ràng chỉ là bạn trai tạm thời 5 tiếng mà thôi!
Nàng vô thức liếc nhìn thời gian, thẻ trải nghiệm bạn trai còn 3 tiếng 13 phút.
Trong phòng ngủ chính.
Từ Diễm Hà đã than thở N lần: “Không dám tưởng tượng, một phòng ngủ mà cũng hơn trăm m2.”
“Trời ơi, cửa sổ 270 độ, phong cảnh cũng quá đẹp!”
Từ Diễm Phân cũng triệt để chấn động.
Khi Dương Hạo nói 688m2, thì bà cũng không cảm thấy gì, dù sao đây cũng chỉ là một con số lạnh giá, nhưng khi nhìn thấy vật thật, thì con số 688 này thực sự là quá chấn động!
Bạn sẽ hiểu 688m2 rốt cuộc đại biểu cho thứ gì, nhất là khi đây là khu vực cao cấp nhất Giang Thành.
Cũng không phải đại viện mấy trăm m2 ở nông thôn nhà bạn có thể so sánh!
“Manh Manh trẻ tuổi xinh đẹp, học vấn lại cao, điều kiện tốt như vậy mà tìm một người đàn ông cưới lần hai thì đáng tiếc. Vi Dân, tôi cảm thấy cậu nói đúng, Manh Manh nhà ta không thể vừa vào cửa đã làm mẹ kế cho người được.”
Từ Diễm Hà bỗng nhiên chuyển về đề tài lúc trên xe.
Nghe vậy, Từ Diễm Phân không khỏi trợn trắng mắt, bà rất hiểu chị hai của mình, hiển nhiên là có tâm tư gả con gái của mình cho Dương Hạo.
Thật ra không chỉ Từ Diễm Hà động tâm, mà Từ Diễm Phân cũng bị khu nhà cao cấp này làm cho hôn mê rồi, khi 688m2 chỉ là con số, bà còn cân nhắc đến việc con gái gả cho một người như vậy có hạnh phúc hay không.
Nhưng bây giờ bà lại nghĩ, trong một căn nhà như vậy, tình huống bất hạnh nhất là thế nào?
Chồng bận rộn công việc sự nghiệp, con bé sống cuộc sống giàu có thảnh thơi, ngày ngày mua sắm du lịch làm đẹp…
Nếu như có con, liền tập trung vào con cái, nhưng ngày ba bữa và nuôi trẻ đều có bảo mẫu hỗ trợ.
Cho nên loại cuộc sống bất hạnh này, Từ Diễm Phân cho rằng mình cũng muốn!
Đáng tiếc, bà không có cơ hội.
Nhưng con gái bà có, mà bà có thể là ‘mẹ quý nhờ con’ nha!
“Vi Dân, nếu cậu không vừa lòng với Tiểu Dương, không bằng để cho Na Na nhà chị đi.”
“Tôi và lão Phùng không để ý chuyện này, chủ yếu là Na Na đã có tuổi rồi, tìm một người kết hôn lần hai cũng rất tốt.”
Thấy em gái không trả lời, Từ Diễm Hà lại nhìn về phía Quan Vi Dân.
Loại con rể vàng này, chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, bà thật sự muốn tranh thủ giúp con gái một lần!