“Chuyện của bọn nhỏ, vẫn để bọn nhỏ quyết định đi! Nếu Manh Manh thật sự thích Tiểu Dương, bọn em cũng không thể ngăn cản.”
Quan Vi Dân tìm bậc thang cho mình, ý nghĩ của ông cũng không khác vợ Từ Diễm Phân là mấy, sau khi con số 688 biến thành vật thật, tâm lý cũng hơi thay đổi.
Cha mẹ nào không hi vọng con cái mình sống tốt chứ!
Người bình thường để ý loại chuyện ly dị và nuôi con riêng, chủ yếu là suy tính về kinh tế, có thêm một đứa bé, nhiều thêm một phần chi tiêu, sau này cũng dính đến vấn đề phân chia tài sản.
Thế nhưng loại vấn đề này lại không phải vấn đề trong mắt kẻ có tiền, chỉ cần đời sau không lập nghiệp, không rơi vào bài bạc nghiện ngập, cả đời đều không lo ăn mặc.
Từ Diễm Phân cảm thấy lời của chồng mình rất có trình độ, bà gật đầu phụ họa: “Vi Dân nói đúng, chuyện của bọn nhỏ, để bọn nhỏ tự lựa chọn đi.”
Từ Diễm Phân miệng nói như vậy, nhưng trong lòng đang tính, sau khi về nhà phải dạy cho con gái một bài học, để con bé bắt chặt cơ hội này.
Tuy Dương Hạo ly dị và có con riêng, nhưng một phú ông ở độ tuổi này và có ngoại hình trẻ tuổi, tuyệt đối có vô số cô bé tranh giành.
Trong những kẻ có tiền bà tiếp xúc, rất nhiều đàn ông già đầy mỡ mà vẫn có rất nhiều phụ nữ trẻ vây quanh, huống chi là loại trẻ tuổi tài cao như Dương Hạo.
Không cẩn thận sẽ bị người khác cướp mất, các cô bé bây giờ rất lợi hại!
Thấy em gái và em rể thống nhất chiến tuyến!
Từ Diễm Hà thất vọng thở dài, thật ra bà cũng biết là chỉ mình mình tình nguyện thôi, cho dù Quan Manh Manh không đến với Dương Hạo, Phùng Lệ Na chưa chắc đã có thể bắt được vị phú ông trẻ tuổi này.
Bởi vì điều kiện tổng hợp của con gái mình đúng không bằng cháu gái Quan Manh Manh, quan trọng nhất là tuổi tác.
Loại phú ông như Dương Hạo, suy tính đầu tiên chính là vấn đề sinh để, trẻ tuổi tự nhiên sẽ có ưu thế ở mặt này.
Bốn người lại đi dạo một vòng, tiếp đó tụ hợp với Dương Hạo và Quan Manh Manh trên ban công.
Ban công có tầm nhìn rất tốt, có thể bao quát toàn bộ phong cảnh hai bên bờ sông và vịnh, cảnh sông tuyệt đẹp, không có bất kỳ vật che chắn nào.
Trên ban công có hai chiếc ghế mây, nằm thưởng thức cảnh đẹp thì sướng phải biết.
“Tiểu Dương, nhà cháu quá rộng rồi. Chỉ là tiếp theo trang trí cũng tốn không ít tiền nhỉ?” Từ Diễm Hà lại than thở.
“Cũng được, đã nhờ bạn trang trí rồi. Dự toán là 20 triệu!’
Dương Hạo bình tĩnh trả lời một câu, tiếp đó lại nháy mắt với Quan Manh Manh ở bên cạnh, giống như đang nói: Thế nào, có phải rất có mặt mũi không?
Quả nhiên, hắn trang bức cực kỳ thành công.
Nghe thấy con số ’20 triệu này’, bốn người đều trợn tròn mắt, ngay cả Quan Vi Dân trầm ổn cũng yên lặng hít một hơi khí lạnh.
Nghe đi nghe đi, người có tiền nói chuyện thế nào!
Trang trí phần mềm cho một căn nhà, lại cần 20 triệu!!
Đây là chuẩn bị dát gạch vàng à??
“Tiểu Dương, trang trí phần mềm mà hết tận 20 triệu sao?” Từ Diễm Hà không nhịn được mà hỏi một câu.
Dương Hạo sờ cằm, ra vẻ nói: “Chắc là được, hôm nay mua giường đã hết hơn 2 triệu.”
Khi ở nhà hàng Tây, Mạnh Trà Trà đã gửi ảnh biên lai cho hắn, phía trên là 2,4 triệu, nói là đã mua giường.
Tuy sau cuộc điện thoại kia, tiểu trà trà không quấy rầy hắn nữa, nhưng vẫn rất nhiệt tình, đại khái là để chứng minh mình không tham ô.
Thật ra Mạnh Ngọc Ngọc cũng không có ý nghĩ tham ô thật, nàng có người thông minh, sẽ không vì cái nhỏ mà mất cái lớn!
Nhưng sau khi Dương Hạo nói bỏ hơn 2 triệu để mua giường, mấy người lại yên lặng, mặt trừ vẻ khiếp sợ ra, thì chỉ còn có phức tạp.
Người ta mua giường đã mất hơn 2 triệu!
Mà nhà của họ cũng chỉ có giá hơn 2 triệu thôi!
“Giường 2 triệu, coi như cho tôi, tôi cũng không dám ngủ! Nếu hỏng thì sẽ đau lòng chết, còn đáng tiền hơn cả mạng tôi rồi.” Sửng sốt một lát, Từ Diễm Hà lại tự giễu.
“Không khoa trương như dì hai nói đâu, sau này có cơ hội, lại đến nhà chơi.”
Dương Hạo vẫn rất thích vị ‘dì hai’ Từ Diễm Hà này, bởi vì bà là một vai phụ tốt, có thể giúp hắn trang bức.
Mấy người lại trò chuyện xoay quanh chuyện nhà cửa một lúc, tiếp đó liền kết thúc quá trình tham quan, đi đến phố thương mại Tinh Vân ở bên cạnh, tìm một quán cơm xa hoa và riêng tư.
Trung hợp là, phía chếch đối diện lại là cửa hàng mà Dương Hạo chuẩn bị mở tiệm lẩu.
“Cửa hàng nơi này rất đắt đúng không?”
Dì hai Từ Diễm Hà vẫn là vai phụ rất chuẩn, đã chuyển đề tài đến giá cả cửa hàng ở đây.
Thật ra bà cũng thuận miệng nói mà thôi, cũng không nghĩ sẽ nhận được đáp án.
Phùng Trường Phú nói tiếp: “Nhất định, một cửa hàng này ít nhất cũng phải mấy triệu.”
“Dượng nói hơi ít rồi.” Dương Hạo cười ha ha nói.
“Mấy triệu còn ít?” Phùng Trường Phú giật mình nhìn Dương Hạo, mấy người còn lại cũng nhìn về phía hắn.
Dương Hạo chỉ chỉ cửa hàng của mình ở bên ngoài cửa sổ phòng riêng: “Mọi người thấy cửa hàng bên kia không? 15 triệu!”
“A?”
“Đắt thế á!”
“Lại tận 15 triệu!’
Mấy người lại than thở một phen.
Mà vai phụ tiêu chuẩn Từ Diễm Hà lại nói: “Tiểu Dương, sao cậu biết cửa hàng bên kia 15 triệu?”
Dương Hạo cười nói: “Bởi vì đó là của cháu mà!”
“Của cậu??”
“Chuyện này…”
Mấy người đưa mắt nhìn nhau, không ngờ người ta vẫn còn một cửa hàng 15 triệu ở đây.
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, một người có thể bỏ 20 triệu để trang trí phần mềm cho căn nhà, sở hữu một cửa hàng như vậy cũng là bình thường.
Thậm chí nếu bây giờ Dương Hạo nói cả con đường này đều là của hắn, mấy người có lẽ cũng không nghi ngờ.
Bởi vì thân phận đại gia của Dương Hạo, đã in sâu vào trong lòng họ rồi.
Quan Manh Manh ngồi cạnh Dương Hạo thì đã chết lặng, nàng nhìn vị bạn trai tạm thời này một chút, nàng nhớ mục đích của mình khi tìm Dương Hạo làm bạn trai tạm thời, hình như là để chọc tức mẹ mình.
Nhưng bây giờ, kịch bản đã phát triển theo hướng ngược lại, mẹ mình chẳng những không giận, trái lại còn nhìn Dương Hạo với ánh mắt mẹ vợ nhìn con rể.
Thế nhưng thẻ trải nghiệm bạn trai chỉ còn hơn 2 tiếng!
Sau đó phải làm sao??
“Sao nào, bạn trai tạm thời không làm em mất mặt chứ!”
Lại trang bức một phen, Dương Hạo nhỏ giọng tranh công với Quan Manh Manh.
“Thật tuyệt! Quá lợi hại…”
Quan Manh Manh chết lặng giơ ngón tay cái lên, trong lòng thì điên cuồng đậu xanh rau muống: Anh không mất mặt, nhưng sau này tôi phải làm sao?
Tôi đi đâu tìm con rể có giá trị bản thân hơn 100 triệu cho họ.
Không cầm kịch bản ly dị nuôi con, lại nghèo lại già của anh đi!
Dĩ nhiên lại tự ý đổi kịch bản!!
Ông già đáng giận!!
Khi Quan Manh Manh đang yên lặng chửi bới, Dương Hạo lại nhân được wechat của Mạnh Ngọc Ngọc, nói là lát nữa giường sẽ chuyển đến, hỏi thăm Dương Hạo có muốn qua nhận không, hay là để nàng đi qua.