Ba ngày.
Đã ba ngày trôi qua kể từ khi đứa con bất hiếu kia tiếp quản công ty.
Suốt ba ngày này lão Cố tổng ăn không ngon ngủ không yên, chỉ sợ vừa mở mắt sẽ nghe được tin công ty đóng cửa hoặc bị mua lại.
Nếu không phải tình trạng sức khoẻ không cho phép thì lão Cố tổng còn hận không thể rút kim truyền dịch trên tay để đến công ty chiến đấu với đám châu chấu nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của kia.
Kể từ khi tin tức ông bị bệnh nặng truyền ra ngoài, mọi người trong công ty đều cảm thấy bất an, phe phái nội bộ do một số cổ đông cầm đầu, cộng với áp lực từ các đối thủ bên ngoài, chỉ trong vòng hai tháng, một công ty lớn bỗng rơi vào tình trạng hỗn loạn.
Lúc này, nhược điểm của hai lỗ hổng đều hiện ra.
Khi người lãnh đạo duy nhất có tiếng nói trong công ty ngã xuống, những người còn lại như ruồi nhặng không đầu, lập tức trở thành mớ hỗn độn.
Cùng lúc đó, những người vốn đang ngủ yên trong bóng tối lần lượt mọc lên như nấm sau mưa.
Trước giờ lão Cố tổng cũng không biết xung quanh mình có nhiều sài lang hổ báo đang chờ đợi mình ngã xuống để xẻ máu thịt của ông đến vậy.
Những người này đều là anh em sát cánh cùng ông khi ông mới thành lập công ty!
Điều mà lão Cố tổng không hiểu là tại sao bây giờ bọn họ lại thay đổi sau khi cuộc sống đã khá hơn trước rất nhiều, rõ ràng khi gặp khó khăn, chính bọn họ là người đã vươn tay kéo ông vượt qua giai đoạn đó cơ mà?
Trước giờ lão Cố tổng vẫn luôn nghĩ rằng chỉ cần mình làm cho công ty ngày càng lớn mạnh, sau đó chia nhiều hoa hồng cho bọn họ thì mới có thể báo đáp lại ơn nghĩa khi xưa, nhưng ông không hề biết là lòng người sẽ thay đổi, hơn 20 năm đã đủ để một người thay đổi đến nghiêng trời lệch đất.
Ông vừa được bác sĩ chẩn đoán mắc bệnh ung thư, anh em liền lập tức quay lưng lại với ông.
Trong lúc đau lòng cùng kiệt sức, ban đầu lão Cố tổng dự định sẽ giao lại toàn bộ quyền lực công ty cho cấp dưới của mình, chính là vị phó tổng mà ông đã bồi dưỡng sáu bảy năm qua.
Phó tổng năm nay đã ba mươi tuổi, năng lực xuất sắc, tuy thủ đoạn có chút thiếu sót nhưng để tạm thời kéo dài thời gian chờ bệnh tình của ông giảm bớt thì cũng không thành vấn đề.
Chỉ là lão Cố tổng vừa mới ra quyết định, còn chưa kịp công bố ra ngoài thì con trai không biết nghe tin từ đâu mà lập tức tỏ thái độ rồi không chịu nghe theo.
Lời đầu tiên mà tên nhóc đó nói là: “Làm gì có chuyện cha không truyền lại cho con chứ?” Dáng vẻ duỗi tay đòi tiền kia tỉnh bơ như thật.
Lão Cố tổng tức giận đến mức ngã xuống tại chỗ.
“…Sao anh không tự tè một bãi rồi soi thử xem, cho dù cha có đưa cho anh thì anh có giữ được không?”
Không phải lão Cố tổng xem thường con trai mình, mấu chốt là nhóc con này thật sự không biết cố gắng gì cả, từ nhỏ đã khiến người ta nhức đầu, kể từ khi gia đình phất lên thì anh chưa bao giờ làm được chuyện gì ra trò.
Việc trốn học rồi đánh nhau xảy ra như cơm bữa ở cấp 2 cùng cấp 3, nhất là năm đầu tiên của cấp 3, khi đó công ty đang dần đi vào quỹ đạo nên lão Cố tổng rất bận, nếu không phải thầy chủ nhiệm gọi về phàn nàn thì ông còn không biết ranh con này không đến trường cả một học kỳ.
Sách vở trên bàn đều mới tinh, thậm chí ranh con đó còn không thèm viết tên lên trên bìa.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin