Kể từ giây phút đó, lão Cố tổng liền biết con trai mình hoàn toàn vô dụng rồi.
Sau đó, Cố Thiệu cũng không phụ lòng phán đoán của cha già nhà mình, chạy một mạch trên con đường ăn chơi trác táng, thành công đạt đến đỉnh cao.
Cả thành phố A này làm gì có ai không biết tên Cố Thiệu?
Trong cảnh này làm sao lão Cố tổng có thể tin tưởng giao phó công ty mình cho con trai được?
Làm vậy chả khác gì dùng bánh bao thịt đánh chó(/), có đi mà không có về?
(/) Mất đi một điều gì đó vô ích.
Nhưng mà câu nói tiếp theo của Cố Thiệu lại khiến lão Cố tổng im lặng ngay lập tức.
Anh nói: “Dù sao tình hình hiện tại thì Hứa phó tổng mà cha xem trọng cũng không có năng lực xoay chuyển được tình thế. Trừ khi tế bào ung thư trong người cha có thể biến mất chỉ sau một đêm, nếu không thì sớm muộn gì công ty cũng tạch, nếu kết quả đã không khác gì thì so với việc giao công ty cho người ngoài còn không bằng đem công ty cho con trai mình, tốt xấu gì cũng không bị thiệt.”
Dù sao cũng không thể đem cơ nghiệp phấn đấu cả đời người làm món hời cho kẻ khác đúng không?
Vậy mà lão Cố tổng lại cảm thấy lời của ranh con chết tiệt này nói…nghe cũng có lý.
Ông là một người theo chủ nghĩa truyền thống, cả đời cực khổ phấn đấu vì gia đình của mình, mong muốn con cháu sẽ sống thảnh thơi an nhàn hơn.
Dù sao sau khi ông chết thì công ty này cũng giao vào tay con trai duy nhất của mình? Chứ không chả lẽ lại đem đi quyên góp ra ngoài hết?
Thôi cứ coi như để đứa trẻ này kế thừa tài sản trước vậy.
Không biết lão Cố tổng bị ấm đầu hay sao mà cuối cùng cũng đồng ý.
Bây giờ nghĩ lại, ông không khỏi cảm thấy hối hận, thậm chí còn nghi ngờ có phải ranh con kia rót thuốc mê cho mình hay không, chứ không thì ông đã không thể mất trí đến mức này.
Hôm nay là ngày tổ chức đại hội cổ đông, lão Cố tổng bồn chồn từ sáng sớm đến giờ.
Mà cảm xúc này lại lên đến đỉnh điểm khi mấy vị cổ đông cùng giám đốc điều hành cấp cao lần lượt bước vào bàn.
Giơ điện thoại di động nhìn hình ảnh từ trong camera, trái tim của ông đột nhiên thắt lại.
“Cậu nói tôi nghe xem, tại sao ranh con kia cứ một hai muốn nhảy vào vũng nước đục này vậy!” Lúc này, trong mắt Cố tiên sinh thì con trai ông cứ kiên quyết muốn biến mình thành con cừu non trong miệng bầy sói, thoáng cái có thể bị nuốt chửng vào bụng lúc nào không hay.
Đặc biệt là khi anh đứng ở chỗ kia, đối mặt với vài vị cổ đông hùng hổ, thân hình gầy gò đó trông vừa yếu ớt lại đáng thương.
Anh chỉ là một cậu ấm ăn chơi cái gì cũng không biết, không hiểu, nếu thật sự tranh chấp sẽ bị những người kia ức hiếp đến chết mất thôi!
“…Không được, tôi phải đi nhìn xem.” Tuy rằng lão Cố tổng luôn miệng nói ghét con trai, nhưng cả đời này ông ấy chỉ có một đứa con, sao có thể không cảm thấy đau lòng cho được?
Cố Thiệu chính là huyết mạch của lão Cố tổng, bởi vậy cho dù anh có không đàng hoàng ra sao thì ông cũng không nỡ đánh anh một chút.
Đặc biệt là sau khi vợ qua đời, lão Cố tổng một mình chăm con, lúc nào cũng che chở cho con trai mình.
Nhìn cấp trên của mình không khác gì gà mái, thư ký ở bên cạnh không khỏi mím môi.
Bởi vậy mới nói, sở dĩ Cố thiếu gia như ngày hôm nay cũng có công của cấp trên góp vào.
Lão Cố tổng ở bên đây không ngừng lo lắng, muốn phi đến để giải quyết mọi trở ngại cho con trai mình, tình hình của Cố Thiệu ở bên kia dường như cũng không đáng lo ngại như người khác nghĩ.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin