Cổ đông lớn nhìn chàng thiếu niên mới ngoài hai mươi tuổi mà không khỏi cười thầm trong lòng.
“Chà, là Tiểu Thiệu đó à, sao hôm nay không đi đua xe với bạn nữa vậy?”
Chắc là Cố Trường Kiện bị ấm đầu rồi nên mới đem công ty giao cho tên nhóc này.
Hôm nay Cố Thiệu ngồi ở ghế chính, vị cổ đông lớn này nói chuyện với thái độ cợt nhả như vậy không khỏi khiến người ta cảm thấy khó chịu.
“Chú Hồ.” Cố Thiệu khẽ gật đầu xem như chào hỏi.
Thái độ thờ ơ của đối phương khiến Hồ tổng khó chịu: “Chuyện này là sao đây? Ai cho phép cậu ngồi vào chỗ này hả?”
“Trước khi đại hội cổ đông kết thúc, tôi thấy cậu nên ngồi xuống phía dưới thì tốt hơn đấy.”
“Vậy á? Nhưng tôi thấy chuyện này là ván đã đóng thuyền rồi còn gì.”
Giọng điệu của ranh con này cũng ngông cuồng thật!
Những cổ đông khác nghe vậy liền không nhịn được, ánh mắt lập tức tỏ vẻ khó chịu.
Hồ tổng nheo mắt lại, đang định nói gì đó thì giây tiếp theo, điện thoại đột nhiên reo lên. Ông ta không thèm để ý mà trực tiếp cúp máy.
Đối phương gọi lại, ông ta vẫn cúp.
“Chú Hồ, tôi nghĩ chú nên bắt máy nghe thử đi.” Cố Thiệu tốt bụng nhắc nhở một câu.
Mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, Hồ tổng cau mày nhấc điện thoại lên.
Vừa nghe được mấy câu, sắc mặt của ông ta liền thay đổi.
Hồ tổng hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại tâm lý trong giây lát, muốn giả vờ tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục ngồi họp.
Nhưng sao Cố Thiệu có thể để ông ta được như ý chứ?
“Nếu chú muốn tiếp tục nghe, tôi cũng không phản đối, nhưng mà tôi nhớ nếu cổ phần trong tay gặp tranh chấp vậy hẳn là chú không có quyền tham gia biểu quyết đúng không?”
Thì ra chuyện tốt này đúng là do ranh con này làm!
Mắt thấy chuyện sắp thành tới nơi, nửa đường lại nhảy ra một Trình Giảo Kim, Hồ tổng tức giận nói: “Đừng tưởng mấy chiêu trò vặt vãnh này có thể đánh bại được tôi, cậu…”
“Có thể hay không thì trong lòng chú tự biết rõ mà.” Cố Thiệu cười đáp.
Sắc mặt Hồ tổng lập tức trở nên khó coi.
Chết tiệt!
Hồ tổng không ngờ đối phương lại đột nhiên chơi mình một vố như vậy.
Hiện tại, hầu hết cổ đông trong công ty đều là những người ban đầu thành lập công ty, tất cả đều là bạn cũ của lão Cố tổng.
Bạn bè qua lại nên cũng tự nhiên không để ý gì nhiều.
Khi còn nhỏ, Cố Thiệu cũng thường xuyên đến thăm nhà mấy người chú bác này, đương nhiên hiểu rất rõ hoàn cảnh gia đình của bọn họ.
Trước khi Hồ tổng phất lên thì đã có một đời vợ, gia cảnh nhà vợ ông ta còn tốt hơn ông ta nhiều, có thể nói Hồ tổng đã dựa vào vợ để có được ngày hôm nay.
Tuy nhiên, sau khi có tiền thì việc đầu tiên mà ông ta làm là ly hôn với vợ mình.
Lúc đó người cha vợ quyền lực của ông ta đã qua đời, còn lại hai người cậu thì cũng không có tương lại nên ông ta cũng không thèm để ý hay lo lắng gì.
Hồ tổng không biết những việc mà ông ta làm đều bị Cố Thiệu nhỏ tuổi nhìn thấy rõ ràng.
“Nếu tôi nhớ không lầm, lúc đó chú không có tiền, số tiền mà chú đầu tư vào công ty của cha tôi đều lấy từ chỗ của dì Khương đúng không?” Cố Thiệu cười nhếch mép.
Lão Cố tổng ngồi trên giường bệnh nghe vậy cũng choáng váng.
Ông biết chuyện lão Hồ ly hôn nhưng lại không biết cụ thể ra sao, chỉ nghĩ do hai vợ chồng bọn họ bất hoà nên mới vậy.
…Sao nhóc con này lại biết chuyện này thế? Chuyện nhà của người ta mà lại rành còn hơn chuyện nhà mình thế kia.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin