"Không thể nào, ma ma ngươi đừng nói xấu bản cung." Quý phi thề thốt phủ nhận.
Nàng ta không thể vô tình với trẻ con như vậy được.
Ma ma nghe vậy, mặt đầy bất đắc dĩ nhìn nàng ta: "Nô tỳ đâu dám lừa gạt người chứ."
Quý phi bị ép phải chấp nhận sự thật rằng mình từng là kẻ cặn bã.
Diệp Sóc ở một bên nhìn say sưa.
Bây giờ y đã tròn một tháng, tai nghe rõ hơn, mắt nhìn xa hơn, hoàn toàn có thể thấy rõ sự xấu hổ của nương mình.
"Khụ... Ngươi đứng lên đi." Thấy Lục hoàng tử quả nhiên không dám lên tiếng, Quý phi ho nhẹ một tiếng, lạnh lùng mở miệng.
Bất ngờ không kịp chuẩn bị, Lục hoàng tử sửng sốt.
Trước đây Quý phi nương nương chưa bao giờ chịu nói chuyện với mình, sao hôm nay...
"Ta bảo ngươi đứng lên." Quý phi hơi không kiên nhẫn.
Lục hoàng tử giật mình, vội vàng đứng dậy.
Cung nữ bên cạnh cậu cũng theo đó mà hồi hộp.
Quý phi thấy vậy, càng thêm không thích, nàng ta có đáng sợ đến thế đâu mà hai người như chim cút vậy.
Nếu là trước đây, Quý phi chắc chắn sẽ không thèm nhìn hai người lấy một cái, quay đầu bỏ đi. Nhưng hôm nay không hiểu sao, nàng ta lại hỏi thêm hai câu: "Trời còn lạnh thế này, sao lại mặc có hai lớp ra ngoài, người hầu hạ lơ là quá à?"
Rồi nàng ta nhìn Diệp Sóc trong lòng ma ma, được bọc kỹ ba lớp, không quá nóng cũng không lạnh, ấm áp vô cùng.
Nghe vậy, cung nữ bên cạnh Lục hoàng tử mặt trắng bệch, "bịch" một tiếng quỳ xuống.
Quý phi đột nhiên hỏi, phải làm sao bây giờ...
Cung nữ không khỏi lén nhìn sắc mặt Lục hoàng tử bên cạnh, trong mắt lộ rõ vẻ cầu khẩn.
Nếu nói nàng ta hầu hạ không tận tâm thì là nói dối, dù sao hoàng tử vẫn là hoàng tử, không phải bọn hạ nhân như họ dám coi thường.
Nhưng nếu nói tận tâm, thì cũng là nói dối.
Đi theo các hoàng tử khác và các nương nương thì tiền đồ xán lạn, thưởng ban không thiếu. Đi theo Lục hoàng tử thân phận thấp kém thì chẳng có gì cả.
Dần dà, những người hầu bên cạnh tự nhiên có phần lơ là.
"Không cần nhìn cậu ta, ta muốn nghe chính cậu ta nói." Quý phi liếc mắt, tiểu thái giám bên cạnh không chút do dự đẩy ngã cung nữ xuống đất.
Cảm thấy đại sự không ổn, cung nữ không nhịn được kêu lớn: "Lục hoàng tử, Lục hoàng tử xin cứu nô tỳ!"
Trong mắt đứa trẻ lóe lên vẻ giãy dụa rõ ràng, nhưng chỉ một lúc sau những giãy dụa đó lại lắng xuống, thậm chí vẻ co rúm ban đầu cũng ít đi rất nhiều.
"Đa tạ Quý phi nương nương quan tâm."
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của Quý phi, Lục hoàng tử cung kính hành lễ.
"Chỉ là cung nhân lơ là, tội không ở họ. Nếu con có thể lập công, họ tự nhiên không dám như vậy. Nếu con lập không được, dù đổi bao nhiêu nhóm cung nhân cũng đều như nhau, không khác là mấy."
Đây quả thật là lời một đứa trẻ 5 tuổi có thể nói ra sao?
Diệp Sóc không khỏi hơi giật mình.
Y nhịn không được nhìn Lục hoàng tử một cái, hai giây sau, mí mắt Diệp Sóc co giật dữ dội.
Dù gầy yếu, nhưng đứa trẻ trước mắt vẫn ẩn chứa sự nhẫn nại.
Dù co rúm, nhưng ánh mắt lại sáng rỡ, bên trong như ẩn chứa ngọn lửa.
... Đây chắc chắn là kẻ không cam chịu hiện trạng, tương lai rất có thể sẽ đi theo con đường của kẻ có dã tâm.
Diệp Sóc thầm đoán trong lòng.
Một bên Quý phi nghe cũng kinh ngạc, nhưng nàng ta không hoảng hốt, đứa trẻ này so với nhi tử nàng ta còn kém xa.
Lời nói của Lục hoàng tử tuy không khiến Quý phi cảm thấy nguy hiểm, nhưng cũng làm nàng ta hứng thú, kiểu như hứng thú khi trêu đùa thú cưng vậy.
"Trùng hợp thay, hôm nay bản cung định dẫn Diệp Sóc đi dạo chơi, ngươi cùng đi luôn đi."
Giọng điệu như ban ơn khiến Lục hoàng tử hơi ngạc nhiên, nhưng chưa kịp mở miệng, nhóm của Quý phi đã chuẩn bị rời đi.