Ngũ Hoàng tử không khỏi làm mặt quỷ về phía bóng lưng ca ca.
Nói thật, chuyện này quả thực không thể tự ý làm được.
Ngũ Hoàng tử cúi đầu, đúng lúc thấy Thất Hoàng tử đang mơ màng.
Trong chớp mắt, Ngũ Hoàng tử nảy ra một ý hay.
Một bên khác, Diệp Sóc đang thoải mái phơi nắng, cảm thấy làm trẻ con thật tốt. Nếu là người lớn, làm sao có thể vô lo vô nghĩ như vậy.
Còn về hai bóng người lén lút trên ngọn núi giả gần đó, Diệp Sóc cũng không để tâm, chỉ tưởng đối phương cũng giống mình, là hoàng tử nào đó trong cung.
Kỹ năng ẩn nấp của họ thực sự chẳng ra gì, ngay cả Lục Hoàng tử bên cạnh cũng phát hiện ra.
Cho đến vài hơi thở sau, đối phương dường như ném thứ gì đó tới.
Nhìn thấy những viên đá nhỏ bay vòng cung, Diệp Sóc bản năng cảm thấy không ổn.
Cũng cảm nhận được điều gì đó, Tố Thu không khỏi kinh hô.
Lục Hoàng tử đầu tiên là sững sờ, rồi nhanh chóng dùng thân mình che chắn cho đứa bé trong tã.
Diệp Sóc thấy hoa mắt, ngay sau đó liền thấy Lục Hoàng tử căng cứng khuôn mặt nhỏ.
Nhanh như chớp, có vật gì đó rơi xuống bãi cỏ.
Hóa ra là những viên đá nhỏ.
Lục Hoàng tử cũng không biết mình nghĩ gì, khi định thần lại, cậu đã nhặt một viên, thừa lúc mọi người không chú ý, khẽ cắn môi rồi vạch một đường trên trán mình.
Một giây sau, máu tươi trào ra.
Tiếp theo là tiếng quát mắng giận dữ của Quý phi, cùng tiếng hét lớn của các ma ma muốn bắt kẻ gây chuyện.
Ban đầu Ngũ Hoàng tử chưa làm gì cả, chỉ là một viên đá nhỏ thôi, có thể xảy ra chuyện gì chứ?
Cậu ta chỉ thấy ghét đứa bé kia, muốn dạy dỗ một chút thôi mà.
Cậu ta và Tứ ca lúc nhỏ còn thường xuyên đánh nhau, sao con của Quý phi lại quý giá đến mức không thể đụng vào?
Cho đến khi Ngũ Hoàng tử nhìn thấy đứa bé đứng chắn trước tã lót, mặt mũi đẫm máu nhìn lại.
Tim Ngũ Hoàng tử lập tức thót lên.
Xong rồi, xảy ra chuyện rồi.
Cậu ta bản năng muốn chạy, nhưng lúc này còn kịp sao?
Ngay lập tức bị Quý phi bắt được.
Toàn bộ ngự hoa viên lập tức trở nên hỗn loạn.
Nhìn Lục Hoàng tử máu me đầm đìa, lại nhìn Ngũ Hoàng tử vẫn bình tĩnh tự nhiên, rồi nhìn Thất Hoàng tử rõ ràng bị lừa, giờ đã sợ đến choáng váng, Diệp Sóc chứng kiến toàn bộ quá trình, lồng ngực chập chùng không yên, trợn mắt há hốc mồm.
Hai hơi thở sau, không kìm được, y hung hăng chửi thề trong lòng:
Đ*m!!!
...
Mấy người này từng người từng người đều không phải đèn đã cạn dầu.
Mới mấy tuổi mà đã như vậy, liệu có thể trưởng thành được không?
Chỉ là nghĩ lại, Diệp Sóc đã cảm thấy tê cả da đầu. Một màn này càng làm tăng thêm quyết tâm của Diệp Sóc - đánh chết cũng không tham gia tranh đoạt ngôi vị hoàng đế.
Đang nghe tiếng kinh hô của nô tì Thu Ngô cung, gần như ngay lập tức, Dung Quý phi đã xuất hiện trước mặt Diệp Sóc.
Theo bản năng, nàng ta vội vàng đẩy chướng ngại vật trước mắt ra, sau đó thần sắc khẩn trương dò xét tình trạng của Diệp Sóc, sợ y bị thương tổn.
Thấy y chỉ dính chút tro trên mặt, không bị thương, Dung Quý phi mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc ấy nàng ta cũng không nghĩ nhiều, cũng không chú ý chướng ngại vật mình đẩy ra là gì.
Vội vàng không kịp chuẩn bị, Lục hoàng tử cảm thấy mình bị một lực đẩy hất ra. Khi cậu kịp phản ứng thì cả người đã bị ném xuống đất.
Thấy mọi người đều vây quanh tiểu Hoàng đệ với vẻ mặt khẩn trương, thậm chí không ai liếc nhìn mình, Lục hoàng tử trước tiên im lặng, sau đó tự mình phủi bụi cỏ trên người rồi đứng dậy.
Diệp Sóc cảm thấy mình bị xoay một phen, cả người choáng váng.
Một lúc sau, Dung Quý phi mới nhớ ra quay đầu lại, liền thấy vết thương trên thái dương Lục hoàng tử.
Dung Quý phi đầu tiên là giật mình, rồi nổi giận. Nếu không phải Lục hoàng tử phản ứng kịp thời, người bị thương lúc này chính là nhi tử mình!