Trong tay cầm một xấp giấy, Nhiếp hơi xoay người một chút, tạo cho mình tư thế nằm thoải mái hơn để đọc. Đầu tiên nhìn vào trang mà Đỗ Hỏa Quan đang lật đến, có vẻ như đang xem rất nghiêm túc và cẩn thận.
Cảnh tượng này khiến Đỗ Hỏa Quan đang đợi ở một bên ngạc nhiên.
Xem xong trang trước mặt, Nhiếp lại lần lượt đọc hết nội dung trên các trang giấy khác, bao gồm cả khẩu cung của hai ngươi Sư Xuân đã được nhắc đến một lần, cuối cùng hắn lật lại trang mà Đỗ Hỏa Quan đưa cho hắn.
Hắn nhìn chằm chằm nó một lúc với bộ dáng nửa ngủ nửa tỉnh, đột nhiên chậm rãi nói: “Nói cách khác, trong những năm qua hắn đã có ít nhất mấy chục cơ hội rời khỏi đất lưu đày nhưng đều nhường cho người khác.”
Người bình thường ít khi nói chuyện như Ngục trưởng Nhiếp, thế mà lại lên tiếng vì một nhân vật cực kỳ nhỏ bé.
Đỗ Hỏa Quan rất kinh ngạc, cũng không biết vì sao đối phương lại chú ý vào điểm này, nhưng vẫn gật đầu nói: “Đúng là như thế. Xét từ những thông tin thu thập được, thực ra cũng không phải bí mật gì. Sau khi Sư Xuân này trở thành đại đương gia ở Đông Cửu Nguyên, lập tức công khai nói với người dân Đông Cửu Nguyên rằng hắn ăn cơm trăm nhà Đông Cửu Nguyên mà lớn lên, sẽ không phụ lòng mọi người, nói rằng chỉ cần còn có một người không thể rời đi, hắn cũng sẽ không rời đi, nói chính mình chắc chắn sẽ là người rời đi cuối cùng.”
Ánh mắt của Nhiếp vẫn dán chặt vào trang giấy: “Nói cách khác, hắn làm đúng như những gì hắn nói, và cũng làm được.”
Đỗ Hỏa Quan: "Đúng vậy, chiêu này của hắn cũng thực sự tập hợp lòng người. Vì vậy, mọi người ở Đông Cửu Nguyên đều bị thuyết phục và nghe lệnh hắn, trên dưới đồng lòng hợp lực với nhau, đánh Đông dẹp Tây, Nam chinh Bắc chiến, càn quét các khu vực xung quanh, nhiều lần đánh bại quân xâm lược, đánh cho các thế lực xung quanh không còn dám dễ dàng xúc phạm.”
Nhiếp không có hứng thú với lời hắn nói, bình tĩnh hỏi: "Trong vài năm, đạt được hàng chục cơ hội rời đi, nhưng đều từ bỏ. Vậy ngươi suy nghĩ hộ ta, còn có nhân vật nào khác dám làm như thế không?"
Đỗ Hỏa Quan thật sự cúi đầu nghiêm túc suy nghĩ một hồi, cuối cùng chậm rãi lắc đầu nói: "Trong thời gian ngắn bị tình thế ép buộc phải từ bỏ mấy lần thì ta còn biết vài người, nhưng thời gian dài như vậy, lại từ bỏ mấy chục lần, e rằng không có, ít nhất là ta chưa từng nghe đến người thứ hai.
Ngài cũng biết, tìm cách rời khỏi đây là mong muốn lớn nhất của người dân bản địa. Đây là mục đích sống, chỉ cần có cơ hội, về cơ bản không ai tự nguyện từ bỏ.
Về phần những người được gọi là đại đương gia ở đây, đâu có ai thực lòng muốn bám rễ lâu dài và xây dựng thế lực ở đây, hầu như đều là thay phiên vẫy cờ, người đi kẻ đến, mỗi người đều có mục đích riêng, nếu không Đông Cửu Nguyên cũng sẽ không dễ dàng quét sạch các khu vực xung quanh."
Nhiếp cũng biết về tình huống và lòng người ở đây, dù sao cũng đã ở chỗ này rất lâu, chính là bởi vì tình huống khác thường trước mắt khiến cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn, thu hút sự chú ý của hắn, sở dĩ hỏi Đỗ Hỏa Quan cũng là sợ chính mình không quá quan tâm đến chuyện đời, bị lạc hậu thông tin, nên chỉ hỏi để xác nhận lại mà thôi.
Sau khi nhận được lời khẳng định, hắn lại đưa chồng giấy cho Đỗ Hỏa Quan.
Đỗ Hỏa Quan nhanh chóng dùng hai tay cầm lấy, thấy người trên ghế đã nhắm mắt lại, tựa hồ không còn hứng thú để ý nữa, tiếp tục giải thích nói: “Xét từ tất cả tình huống, số lượng lớn vật tư mà Đông Cửu Nguyên lấy được quá đáng ngờ, cộng với tình huống hàng trăm người Đông Cửu Nguyên bị diệt khẩu kia, tựa như có người đang lợi dụng số lượng lớn vật tư đó để dọn sạch Đông Cửu Nguyên, tránh bị những tên địa đầu xà phát hiện.
Hai người Sư Xuân chậm chạp không rời đi và bị người hãm hại, có khả năng liên quan đến việc này.
Nhi tử và đệ đệ của Kỳ Nguyệt Như bị giết, chính nàng vẫn còn ở trong thành. Nếu liên quan đến chuyện hai người Sư Xuân bị hãm hại, rất có thể Kỳ Nguyệt Như nghi ngờ bọn họ là hung thủ.
Quả thực cũng có lý do để nghi ngờ. Báo cáo khám nghiệm tử thi phía dưới cho biết nhi tử và đệ đệ nàng bị giết bằng đao, mà hai người Sư Xuân chính là dùng đao. Chuyện xảy ra ở Đông Cửu Nguyên, hung thủ dùng đao lại còn có thù hận với nhi tử, rất khó không hoài nghi. Nhưng có một điều khá kỳ quái, nếu đúng thật là thế, vì sao Kỳ Nguyệt Như không chờ người đi ra ngoài rồi mới ra tay?”
Nhiếp đang nhắm mắt ngủ say đột nhiên nhàn nhạt nói: "Để cho tên vu khống mất đồ và Sư Xuân đánh một trận, có thù báo thù, kẻ sống sót được thả."
Nếu biết chính miệng của vị này nhắc tới tên của mình, có lẽ Sư Xuân sẽ cảm thấy vô cùng vinh dự.