Đỗ Hỏa Quan ngơ ngẩn, lập tức nói: “Dựa vào tin tức thu thập được thì Sư Xuân rất biết đánh nhau, người mất đồ kia chưa chắc đã là đối thủ của hắn.”
Ý của họ Đỗ khi nói lời này là, lúc trước hắn thẩm vấn tên vu khống mất đồ kia, đã hứa rằng chỉ cần tên này thành thật thú nhận, thì hắn sẽ bỏ qua chuyện cũ, cũng tự tin rằng bản thân sẽ thực hiện lời hứa đó.
Lúc đó còn có những người khác chứng kiến, bây giờ hắn lại nuốt lời, vậy thì xấu hổ biết bao, đám thuộc hạ sẽ nghĩ thế nào về hắn?
Nhiếp mặc kệ Đỗ Hỏa Quan có ý kiến gì, những mệnh lệnh đưa ra sau đó càng ngày càng khắc nghiệt: “Phân thắng thua trong mười tiếng trống. Sau mười tiếng trống phải thấy sinh tử. Chỉ cho phép một bên sống sót rời đi. Nếu cả hai bên đều còn sống, vậy xử tử cả hai."
Mệnh lệnh này có ý nghĩa gì? Đột nhiên ra lệnh như vậy, Đỗ Hỏa Quan cảm thấy bối rối, ép hai bên giết nhau trong thời gian mười giây đếm ngược? Thế nhưng Sư Xuân là bên bị vu khống.
Được rồi, hắn cũng không quan tâm đến vấn đề Sư Xuân sống hay chết. Về phần lời hứa với tên vu khống mất đồ, hắn cũng chuẩn bị tự tay bôi tro trát trấu vào mặt mình.
Không có cách nào, ai biết chuyện gì đang xảy ra, ngay cả chuyện có thể có nội gián, ngục trưởng cũng không coi ra gì, thế mà lại chủ động can thiệp vào chuyện của một nhân vật nhỏ như vậy, thậm chí còn dặn dò nên làm thế nào, hắn còn có thể làm sao?
Né tránh không được, chỉ có thể làm theo, hắn cũng không thể phản kháng hay chất vấn. Nhìn ngục trưởng rất ôn hòa, nhưng một khi lên cơn thì rất đáng sợ.
"Đã lâu chưa thấy chiến đấu tay không." Nhiếp lại bổ sung một câu.
Tuy rằng Đỗ Hỏa Quan không rõ ràng lắm, nhưng cũng hiểu vị ngục trưởng này muốn xem đánh nhau, cho nên cũng không mượn cớ, lập tức lên tiếng trả lời rồi đi sắp xếp.
Sau khi hắn đi, Nhiếp đang nằm nghiêng mở mắt ra, dường như đang tự lẩm bẩm: “Khó trách nghe không hiểu nha đầu kia nói gì.”
Có một số người không thể hiểu được một số chuyện, họ không thể hiểu không phải vì họ ngu ngốc không đủ trí tuệ kiến thức, mà là bởi vì họ quá lý trí và quá quen sử dụng tư duy lý tính để đối mặt với hết thảy vấn đề, hoặc có lẽ là cao cao tại thượng quá lâu, nhân tính trong họ đã quá phai mờ.
"Có tình có nghĩa..." Nhiếp lầm bầm bốn chữ kia của Lan Xảo Nhan, dường như không còn muốn ngủ nữa, đứng dậy khỏi ghế dài, bước đến bên cửa sổ và nhìn ra vùng hoang vu bên ngoài thành, trời cao đất rộng, lại không có bất kỳ sự sống. Ánh mắt hắn có vẻ mơ hồ, nói mớ: “Một bông hoa nở giữa sa mạc, một bông hoa khác thường…”
Rời đi không bao lâu, Đỗ Hỏa Quan vội vàng quay về, thông báo với ngục trưởng rằng trận đấu sẽ được tổ chức ở một bãi đất trống bên ngoài tòa nhà.
Trong nhà giam, dưới sự sắp xếp của tuần ngục sứ, một thành vệ đã phải thuyết phục tên vu khống mất đồ kia.
Về phần bản thân ngục sứ, dù mặt mũi có lớn, vẫn không có mặt mũi đến gặp tên vu khống mất đồ này.
Người mà, bị nhân vật lớn coi thường cũng không sao, đó là điều bình thường, nhưng ngay cả những nhân vật nhỏ cũng coi thường mình, vậy thì có chút lúng túng.
"A?" Quả nhiên tên mất đồ nghe xong thì giật mình, vội vàng hỏi: "Tuần ngục sứ đã hứa hẹn sẽ bỏ qua chuyện cũ, như thế nào, sao có thể..." Gã không dám nói câu kế tiếp ra khỏi miệng, chỉ cần thành vệ không có bị thiểu năng trí tuệ thì sẽ hiểu ý của gã là gì.
Thành vệ kia vỗ vai gã, khuyên nhủ nói: “Đương nhiên tuần ngục sứ giữ lời, nhưng ngươi đã quên mất hai người khác. Hai người bị ngươi oan uổng kia muốn đòi lại công bằng, chúng ta trắng trợn bỏ qua cho ngươi, bọn hắn cũng sẽ không chịu.
Hai người đó tính khí nóng nảy, là loại thà chết đứng chứ không sống quỳ, lúc trước nghiêm hình tra tấn đều cắn răng chịu đựng không khai. Bây giờ nhất quyết phải sống chết với ngươi, chúng ta cũng không thể công khai thiên vị ngươi.
Nhưng ngươi yên tâm, nếu tuần ngục sứ đã hứa hẹn, vậy chắc chắn là sẽ thiên vị ngươi, tên cao to kia vừa nhìn đã biết không dễ chọc, chọn tên lùn còn lại, thực lực của hắn kém một chút, lúc trước khi chúng ta tra tấn hắn, ra tay cũng khá nặng, còn đang trọng thương, chắc chắn không phải là đối thủ của ngươi."
Tuần ngục sứ không muốn gánh chịu tiếng xấu, cũng không dám để cho ngục trưởng gánh chịu, vậy cũng chỉ có thể là hai người Sư Xuân gánh chịu.
Tên vu khống mất đồ ngạc nhiên nói: "Vậy vì sao nhất định phải mười tiếng trống phân sống chết? Vì sao không phân ra sống chết thì phải cùng nhau xử tử?"
Thành vệ cạn lời, hắn chỉ là làm theo mệnh lệnh, ai biết được vì sao, khuôn mặt lập tức trầm xuống, trở mặt hung ác nói: “Dài dòng cái gì, ngươi được lựa chọn sao?"