Chương 57: [Dịch] Sơn Hải Đề Đăng

Quyết chiến (2)

Phiên bản dịch 4462 chữ

Sư Xuân ngay lập tức trở nên cảnh giác, hắn đã đánh giết một đường từ khi còn nhỏ, đã trải qua quá nhiều nguy hiểm, biết rõ một khi đối thủ ra tay trước, thì phải lo lắng liệu có hậu chiêu hay không.

Tuy nhiên, vào thời điểm va chạm, đã quá muộn để né tránh.

"Phá!" Hắn bỗng nhiên lấy hơi kích động hét lớn, dùng hết tu vi toàn thân hợp lại song chưởng đánh ra.

Bịch!

Một tiếng nổ trầm đục và tiếng trống đồng thời vang lên, loạn ảnh tung bay.

Tấm vải do tên vu khống ném ra như hàng trăm con bướm đang bay tán loạn, mảnh vải rách nổ tung xen lẫn chút ánh sáng lạnh lẽo lập lòe.

Đằng sau cửa sổ trên lầu, Đỗ Hỏa Quan đang nhìn lén nhẹ nhàng khen: "Bá đạo!"

Những người có tu vi như hắn đều biết rất rõ ràng, đừng nhìn tu vi Sơ Võ có thể dễ dàng đập vỡ bia đá, nhưng muốn phá vỡ một mảnh vải mềm thành từng mảnh như thế này là điều vô cùng khó khăn, đánh bay xé rách thì đơn giản, nhưng muốn khiến toàn mảnh vỡ tan, tu vi Sơ Võ cơ bản không thể làm được.

Nếu không phải từng bắt Sư Xuân lại và điều tra, biết rõ lai lịch của Sư Xuân, có lẽ hắn cũng lầm tưởng rằng Sư Xuân đã đạt đến cảnh giới Cao Võ.

Trong khi khen ngợi, hắn cũng hơi nhướng mày nhìn xem ánh sáng lạnh lẽo trộn lẫn trong miếng vải rách đó là gì, trong miếng vải rách vô cùng bẩn kia lại giấu rất nhiều ám khí châm nhỏ, xét từ màu sắc của ánh sáng lóe lên, e rằng còn có độc.

Chiêu này có thể nói là độc ác.

Ám khí cũng là vũ khí, đã ra lệnh muốn nhìn tay không sáp lá cà, nhưng một bên lại mang theo vũ khí, Đỗ Hỏa Quan liếc nhìn phản ứng của ngục trưởng bên cạnh mình, nhưng cũng không nhìn ra chút phản ứng nào trên mặt của ngục trưởng.

Sư Xuân cũng không mù nên có thể nói là vừa sợ vừa giận.

Trước khi mảnh vải nổ tung, tên vu khống ném mảnh vải ra vẫn chưa hoàn toàn buông tay, trong tay vẫn đang cầm một góc mảnh vải, mắt thấy đã sắp chạm vào đối thủ, trên khóe miệng lộ ra một tia dữ tợn sắp thành công.

Gã biết rõ, chỉ cần đối thủ chạm vào tấm vải gã ném ra, bất kể là dùng tay nắm, ngăn cản hay vung đi, hoặc là chân đá, chỉ cần một bộ phận cơ thể chạm vào, gã dùng lực kéo một cái thì đối thủ nhất định sẽ trúng chiêu.

Nhưng ngay khi gã vừa bước sang ngang, né sang một bên, chuẩn bị dùng sức để kéo thì trước mắt đột nhiên nổ tung ra vô số “bươm bướm” khiến gã có chút ngơ ngác, cảm giác nhức nhối kéo đến sau đó dọa gã sợ đến hồn vía lên mây.

Một số mũi kim độc đột nhiên phát nổ đã cắm vào cơ thể gã.

Gã quá rõ ràng về uy lực độc châm của mình, không chỉ có kịch độc kiến huyết phong hầu, mà còn có thể gây tê liệt toàn thân.

Cũng may trên người gã có giải dược, chính mình chơi chiêu này chắc chắn phải phòng bị tình huống ngoài ý muốn.

Nhưng Sư Xuân không cho gã cơ hội tự cứu. Ngay khi tấm vải chắn ngang tầm mắt nổ tung, thấy đối thủ lộ diện, trong nháy mắt Sư Xuân đã lao ra đạp xuống đất đổi hướng đánh về phía gã.

Tên vu khống vội vàng thu tay lại ngăn chặn, ý đồ cản lại đòn công kích đánh tới, nhưng Sư Xuân cũng đưa tay chống chọi.

Ngay khi bốn cánh tay đánh vào cùng một chỗ thì lại có một tiếng trống vang lên.

Tiếng trống tựa như bùa đòi mạng, thời gian không chờ đợi ai, Sư Xuân liếc mắt lạnh lùng nhìn với vẻ mặt tràn đầy sát khí, giậm chân một cái, âm thanh “bịch” phát ra. Trong nháy mắt, đất đá thật dày răng rắc nứt ra như mạng nhện, bộ quần áo rách rưới không gió mà bay, từng giọt máu trào ra từ vết thương trên cơ thể, từ trạng thái dây dưa cưỡng ép, một cánh tay của hắn đánh ra tựa như giao long ra biển, một quyền hóa chưởng lao ra như sấm sét đập vào ngực đối phương.

Hung ác đến nỗi tên vu khống có cảm giác như nơi cánh tay bị cọ xát qua đau đớn như lửa đốt, sau đó toàn thân bị một lực lượng khổng lồ đánh cho phải buông tay ra và liên tục lui lại.

Tên vu khống cố gắng đứng vững thân thể, kìm lại dòng máu sắp trào ra khỏi miệng, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đau đớn như dời sông lấp biển. Lực đạo tấn công của đối phương mạnh mẽ và kỳ quái, như thể muốn xuyên thấu qua thân thể của gã xông ra.

Đỗ Hỏa Quan đang quan sát trận chiến từ cửa sổ trên lầu đột nhiên con ngươi co lại, rõ ràng nhìn thấy sau lưng người vu khống dường như có một khuôn mặt người bị mắc kẹt, như thể đã phải chịu đựng sự giày vò vô tận và muốn trốn thoát khỏi sự ràng buộc của da thịt, hoặc như thể ác quỷ đang cố thoát ra khỏi cơ thể con người, sau đó nhanh chóng chết đi, tạo thành một huyết ấn giống như hình đầu lâu trên da thịt.

Cái quỷ gì vậy? Vẻ mặt hắn kinh ngạc.

Hai mắt của Nhiếp cũng hơi nheo lại, nhẹ nhàng thốt ra ba chữ: "Dục Ma Công..."

Bạn đang đọc [Dịch] Sơn Hải Đề Đăng của Dược Thiên Sầu

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1mth ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!