Chương 56: [Dịch] Sơn Hải Đề Đăng

Quyết chiến

Phiên bản dịch 4534 chữ

Bên kia, Sư Xuân đã được đưa ra khỏi ngục trước, cũng không có gì để nói với hắn, trực tiếp nói cho hắn biết quy tắc sống chết, không chơi thì chết, không còn lựa chọn nào khác.

Người cũng đã được đưa ra ngoài bãi đất trống chờ đợi, nhìn dáng vẻ thực sự bị thương rất nặng, quần áo rách rưới, trên người đầy vết máu, sắc mặt cũng không được đẹp cho lắm.

Hắn phát hiện đám người cầm quyền này cũng quá vô lý, không giải quyết vấn đề bằng cách tìm ra sự thật của vụ án mà lại để bọn họ đánh nhau để quyết định. Thành vệ chấp pháp như vậy thật sự quá mức qua loa, cứ như trò đùa của trẻ con. Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là sâu kiến ​​trong mắt người khác sao?

Cũng may đây là đất lưu đày cá lớn nuốt cá bé, Sư Xuân đã quen với đủ các loại chuyện ngang ngược nên cũng không tức giận, chỉ là không nghĩ tới thành Chấp Từ luôn làm theo luật trời cũng sẽ hỗn loạn.

Về phần quyết đấu một chọi một, hắn cũng không sợ hãi.

Điều hắn lo lắng chính là quy tắc của trận đấu này, nếu sau mười tiếng trống vang mà không có người chiến thắng thì cả hai bên sẽ bị xử tử cùng nhau, cho thời gian ngắn như vậy, đây được coi là quyết đấu?

Vấn đề là bên hắn không chỉ xử tử mình hắn, chỉ có một bên được phép sống sót rời đi, nếu hắn thua, Ngô Cân Lượng cũng sẽ mất mạng.

Hắn không sợ đấu tay đôi, nhưng trong quy tắc có một sơ hở chết người. Một khi đối thủ phát hiện ra đánh không lại và áp dụng chiến lược né tránh, rất dễ dàng để kéo dài thời gian vượt qua mười tiếng trống, có thể kéo theo mọi người chết cùng nhau.

Hắn vừa suy nghĩ biện pháp đối phó, vừa thừa dịp cấm chế trên cơ thể được giải trừ, nhanh chóng thi phép để kiểm tra tình trạng cơ thể mình.

Cũng may thời gian chịu tra tấn không dài. Nhìn bề ngoài vết thương có vẻ nghiêm trọng, nhưng thực chất chỉ là những vết thương ngoài da, không bị thương đến gân cốt, đối với người lúc trước thường xuyên bị thương như hắn, đã sớm thành thói quen.

Đau đớn thực sự là vào thời điểm hắn bị tra tấn, ảo ảnh kỳ quái ở mắt phải lại phát tác một lần, khiến hắn lại chịu đựng đau đớn dày vòd.

Sau đêm xảy ra chuyện đó, hắn cố gắng thử khởi động lại ảo ảnh trong mắt phải nhưng không vẫn không được, không ngờ trong lúc vô tình lại mở nó ra lần nữa.

Ngay lúc hắn đang âm thầm điều chỉnh trạng thái cơ thể mình thì người mất đồ đã vu oan cho hắn cũng được đưa đến, vẫn mặc miếng vải rách bẩn thỉu không biết đã khâu vá lại bao nhiêu lần, vẻ mặt lộ rõ ​​sự bất an.

Tên vu khống này cảm thấy bất an là chuyện dễ hiểu, lúc trước vu khống người khác, trong lòng gã đã không chắc chắn, Đỗ Hỏa Quan lại nói không giữ lời, không thực hiện được lời hứa của mình, cho dù lần này gã đánh thắng, tuần ngục sứ vẫn giữ lời sao? Hay lại nuốt lời lần nữa?

Không để cho gã suy nghĩ nhiều, gã trực tiếp bị đẩy tới trên khu đất trống đối diện với Sư Xuân.

Sau khi xác nhận người sắp đối đầu với mình đúng là tên vu khống kia, nỗi lòng lo lắng của Sư Xuân cũng vơi bớt phần nào.

Điều mà hắn sợ nhất chính là thế lực đằng sau Thân Vưu Côn đã vươn tay vào trong thành vệ. Nếu lực lượng đó thực sự khống chế được sống chết của hắn thì lần này đã định là chạy trời không khỏi nắng.

Gặp được ​​tên vu khống phải liều mạng với mình, cho thấy hắn đã đúng khi nhận thấy hướng thẩm vấn đã thay đổi, thế lực trong bóng tối kia đã mất quyền khống chế sự việc này.

Tuy nhiên, bất kể phán đoán có đúng hay không, trước tiên cũng phải vượt qua cửa ải trước mặt đã.

Đoong!

Ngay khi hai bên quyết đấu dần dần dò xét nhau với thái độ thù địch, thủ vệ bên sân đã cầm dùi trống lên gõ một cái.

Tiếng trống vang lên, hai bên không khỏi thót tim. Không ngờ trận đấu bắt đầu vội vàng như vậy, thậm chí không cho bọn họ cơ hội chuẩn bị, cứ thế bắt đầu mà không có bất kỳ dấu hiệu nào.

Bọn họ không biết rằng khán giả cũng không có ý định xem bọn họ chuẩn bị từ từ.

Gần như cùng lúc, trong mắt hai bên đồng lời lộ ra vẻ hung ác, nhìn chằm chằm vào đối phương giống như con sói đói, chỉ có thể có một bên còn sống, không còn lựa chọn nào khác.

Cả hai đều không có vũ khí, vì có người nói rằng muốn xem trận đấu tay không.

Đoong!

Lại có tiếng trống vang lên, hai trong số mười tiếng trống đã qua đi.

Cảm giác gấp gáp như vậy có thể khiến người ta phát điên. Hai bên đang giằng co không còn dám do dự, gần như đồng thời lao về phía đối phương, trốn tránh? Không thể nào!

Trong nháy mắt va chạm vào nhau, tên vu khống xé miếng vải rách bẩn thỉu trên người, ném thẳng vào Sư Xuân đang đánh tới. Chẳng trách hắn vẫn luôn mặc một chiếc giẻ rách làm quần áo, thì ra còn có tác dụng này.

Quen tay như vậy, chắc chắn có gì đó!

Bạn đang đọc [Dịch] Sơn Hải Đề Đăng của Dược Thiên Sầu

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1mth ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!