Chương 59: [Dịch] Sơn Hải Đề Đăng

Thủ đoạn của ngục trưởng

Phiên bản dịch 4574 chữ

Cũng may tiếng lộc cộc vang lên không bao lâu đã biến mất.

Sư Xuân vừa định thở ra một hơi, đột nhiên ngơ ngác nhìn chằm chằm vào vết nứt không gian kia, chỉ thấy vết nứt đột nhiên mở rộng, giống như một con mắt thẳng đứng khổng lồ, bị một cặp móng vuốt sắc nhọn xé toạc ra từ bên trong.

Dường như bên trong có huyết quang lập lòe, một cỗ yêu khí bàng bạc tuôn ra, như thể trong nháy mắt đã bao phủ khắp đất trời, Sư Xuân đứng mũi chịu sào.

Sự kinh hãi này ai chịu nổi? Ít nhất Sư Xuân không chịu đựng được, nào còn quan tâm đến quy tắc gì ở đây, quan trọng là chạy trốn trước đã, hắn nhảy lên và quay người bỏ chạy.

Ai ngờ vừa nhảy lên cao khoảng một thước, hắn đã không thể cử động được nữa, một luồng yêu lực cường đại cuốn tới mạnh mẽ khiến hắn dừng lại trên không.

Hắn lại được hưởng thụ đãi ngộ của Định Thân Phù, nhưng hắn rất rõ đây hoàn toàn không phải là Định Thân Phù. Hắn có thể cảm nhận rõ ràng đó chính là yêu lực, mạnh đến mức có thể nghiền nát hắn thành cặn bã trong nháy mắt.

Hắn lập tức hoảng hốt, muốn không căng thẳng cũng khó.

Hết lần này tới lần khác họa vô đơn chí, vào lúc này đầu của hắn đau như muốn tách ra thành ngàn mảnh, xương sống đau đớn như bị vô số sâu kiến gặm ăn, đồng thời cảnh tượng như ảo ảnh trong mắt phải của hắn cũng xuất hiện lần nữa.

Mà yêu khí bàng bạc kia tựa như lan tràn khắp nơi, nhanh chóng xâm nhập vào mỗi ngóc ngách của toà thành.

Ba Ứng Sơn quyết tâm tránh hiềm nghi, trốn ở trong phòng, cuối cùng không chịu nổi nữa, mở cửa đi ra ngoài, định bay lên không để xem xét chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng người còn chưa bay qua nóc phòng đã bị yêu lực cường đại từ trên trời đánh xuống, trực tiếp đè hắn lên mặt đất.

Ba Ứng Sơn chấn kinh, rồi lại cảm thấy đại yêu đã hạ thủ lưu tình, nếu không, muốn giết hắn là chuyện dễ như trở bàn tay.

Hắn nhanh chóng nhìn xung quanh và phát hiện ra rằng không phải chỉ mình hắn rơi xuống đất, các thành vệ muốn nhảy lên để kiểm tra cũng đã bị lực lượng vô hình đánh ngã xuống đất.

Không chỉ bọn hắn, tất cả những người muốn bay lên trong thành đều ngã xuống, dường như luồng yêu lực không cho phép bất cứ ai tiến tới.

Trên tầng hai của Bác Vọng Lâu, lão Đàm đắm mình trong yêu khí vừa xâm nhập vào, đột nhiên thu tay nhìn về phía nội thành, kinh ngạc hỏi: “Đại yêu phương nào dám lỗ mãng ở đây?”

Lan Xảo Nhan cũng đang nhìn lại, vẻ mặt ngưng trọng, sau khi suy nghĩ một lúc, lắc đầu: "Hẳn là thủ đoạn của 'ngục trưởng' kia."

Trong nội thành lòng người hoảng loạn.

Ngô Cân Lượng trong nhà giam ôm cánh tay, rụt rè nhìn xung quanh, dáng vẻ như rất lạnh.

Nhưng lúc này Sư Xuân mới là người sợ nhất.

"Hì hì... Hì hì..."

Sau lưng hắn đột nhiên vang lên tiếng cười khẽ như chuông bạc của một nữ nhân, mùi thơm kỳ lạ kia cũng càng nồng nặc, giống như có người thổi hơi nóng vào sau gáy hắn vậy.

Sư Xuân không hiểu chuyện gì đang xảy ra, càng đáng sợ hơn chính là thân thể bị cố định trên không của hắn chậm rãi xoay người lại, sau đó hắn nhìn thấy một cảnh tượng mà hắn cũng không tình nguyện nhìn thấy.

Bên trong vết nứt không gian bị xé mở, thế mà chui ra một cái đầu hồ ly khổng lồ, ước chừng to lớn như con người. Hai huyết đồng yêu dị tản ra ánh sáng đỏ kỳ lạ, bộ lông màu xanh mềm mại bóng loáng chập trùng như sóng phát ra khí thế kinh khủng dọa người, nó đang không ngừng quay đầu trái phải, chăm chú nhìn Sư Xuân, như thể đang nghiên cứu món ăn và nghĩ xem nên ăn như thế nào.

Sư Xuân chưa bao giờ nhìn thấy cảnh này, cố gắng nặn ra khuôn mặt tươi cười tựa như nịnh bợ để lấy lòng.

Trong mắt phải của hắn, đầu con hồ ly vặn vẹo là một đám sương mù màu xám.

Hồ ly tiến lại gần và ngửi hắn, lỗ mũi co giật, ngửi đi ngửi lại.

Sư Xuân cũng ngửi thấy nơi phát ra của mùi thơm, đó là con hồ yêu trước mặt, nụ cười của hắn càng nịnh nọt hơn, xen lẫn với sự giày vò đau đớn trong cơ thể, nụ cười của hắn quả thực không đẹp chút nào.

Sau một khắc, hắn không thể cười được nữa, nụ cười cứng đờ trên mặt, đại yêu Thanh Hồ kia lộ ra những chiếc răng nanh đáng sợ với hắn.

Sư Xuân vội vàng hô lên: "Hồ Tiên nương nương..."

Hắn nhìn không ra đực cái, nhưng có lẽ là cái. Hắn vừa nghe thấy giọng nói của nữ nhân.

Nhưng còn chưa kịp nói hết lời cầu xin tha thứ thì đã bị chặn lại.

Một cái lưỡi to nhơn nhớt màu hồng phấn đưa ra từ những chiếc răng nanh dữ tợn, liếm vào cơ thể và khuôn mặt của hắn vài lần, sau đó ghét bỏ quay đầu, đồng thời phát ra một tiếng hừ của nữ nhân: "Máu của ngươi thối."

Đột nhiên nó cúi đầu trực tiếp cắn vào cơ thể tên vu khống, máu trào ra từ vết cắn, một ngụm nuốt vào trong miệng tha đi, dọa cho Sư Xuân đang ở rất gần đó hoảng sợ run rẩy.

Bạn đang đọc [Dịch] Sơn Hải Đề Đăng của Dược Thiên Sầu

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1mth ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!