Đầu của đại yêu Thanh Hồ cũng rút vào trong khe nứt không gian, yêu khí bàng bạc cũng rút lui như thủy triều, móng vuốt vừa rút ra khỏi vết nứt, trong chốc lát, vết nứt không gian đã nhanh chóng khép lại như ban đầu, trong thành vẫn còn rất nhiều yêu khí lượn lờ, nhưng uy áp khủng khiếp trợ uy cho yêu khí chợt biến mất.
Đám người Lan Xảo Nhan trên Bác Vọng Lâu, và tất cả những người trong thành đều ngạc nhiên không hiểu, gần như đều nhìn về cùng một hướng.
Sư Xuân ngã xuống đất, sờ vào mặt và người, có nước bọt ướt nhẹp, nhưng cũng không có gì, nhìn xung quanh, xác nhận chính mình tạm thời an toàn, nhưng trong lòng vẫn còn sợ hãi, bị dọa đến run chân, dù sao tên vu khống đã bị một ngụm ăn luôn ngay trước mắt hắn.
Tên thành vệ còn đang cầm dùi trống kia, nuốt nước miếng ừng ực, rất rõ ràng hắn cũng bị uy áp mạnh mẽ vừa rồi dọa sợ.
Vừa rồi hắn muốn chạy trốn, nhưng lại biết có người đang quan sát, không dám tự ý rời khỏi vị trí của mình.
Trên lầu, Đỗ Hỏa Quan bình tĩnh không dao động, dù sao cũng biết được đại yêu Thanh Hồ do ngục trưởng thả ra, nhưng hắn vẫn có chút nghi hoặc, nhắc nhở: "Ngục trưởng, vết thương trên người thi thể có thể dùng làm chứng cứ. Sư Xuân hẳn là rõ ràng chuyện gì đã xảy ra đêm đó.”
Ẩn ý là, vì sao lại thả hồ yêu ra để ăn chứng cứ?
Nhiếp lại bình tĩnh nói: "Ngươi còn muốn bày mấy thi thể kia đến lúc nào? Xử lý sạch sẽ."
Đỗ Hỏa Quan sửng sốt, trước mắt ngoài thi thể của nhi tử Kỳ Nguyệt Như thì cũng không có cái khác. Ánh mắt hắn lóe lên, quay lại nhìn hiện trường trên mặt đất có máu nhưng không có thi thể, lập tức hiểu ra điều gì đó.
Hắn đã tận mắt nhìn thấy sự thật, ngục trưởng cố tình thả con hồ yêu ra để ăn chứng cứ Sư Xuân đã giết nhi tử của Kỳ Nguyệt Như!
Vậy thì không khó để đoán ra ngục trưởng có ý gì khi ra lệnh xử lý sạch sẽ những thi thể kia.
Đôi mắt của hắn trừng to hơn, lẽ nào ngục trưởng muốn bảo vệ tiểu tử bị dọa đến run chân ở dưới lầu sao?
Hắn có chút khó tin, ngục trưởng là nhân vật bậc nào, lại muốn bảo vệ một "con kiến" vốn chẳng quen biết?
"Vâng." Hắn đồng ý, nhưng sự kinh ngạc trong mắt vẫn chưa biến mất. Hắn đang suy nghĩ vì sao ngục trưởng lại làm ra hành động kinh người như vậy, không khỏi nghĩ đến tên ma công mà ngục trưởng đã nói vừa rồi sau khi nhận ra. Hắn không chắc về cách phát âm của từ đầu tiên, có quá nhiều từ đồng âm, nhưng hắn vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng trên da thịt của tên vu khống bị đánh ra ấn ký hình đầu lâu, chắc chắn không tầm thường, vì vậy thử hỏi một câu: "Ngục trưởng, tên Sư Xuân này tu luyện ma công sao?"
Khi hỏi câu này, hắn cảm thấy thấp thỏm trong lòng, chính tà đối lập, ngục trưởng muốn bảo vệ một kẻ tu luyện ma công làm gì?
Nhiếp liếc mắt nhìn hắn một cái, vốn không muốn giải thích gì, nhưng có chút hiểu lầm cũng không cần thiết, liên quan đến chuyện chính tà đối lập, hiểu lầm không tốt, hiếm khi mở miệng giải thích “Dục Ma Công, dục trong mộc dục, người đầu tiên sáng tạo ra ma công này đã gây trọng thương cho đám yêu ma và chém giết Ma Tổ trong đại chiến Thần Ma thượng cổ."
Lời này vừa nói ra, Đỗ Hỏa Quan liền giật mình, thất thanh nói: "Chém giết Ma Tổ?"
Hắn chợt nhìn ra ngoài cửa sổ, trong ánh mắt nhìn về phía Sư Xuân tràn đầy khác thường, vậy mà con kiến nhỏ này lại tu luyện công pháp chém giết Ma Tổ, khó trách vừa ra tay đã bá đạo như vậy.
Như thể đoán được hắn đang nghĩ gì, cũng không muốn hiểu lầm, Nhiếp lại giải thích nói: “Công pháp này, từ lâu đã giống như gân gà, thậm chí còn tệ hơn cả gân gà. Trước hết là cực kỳ kén người tu luyện, còn điều kiện để có thể tu hành công pháp này là gì thì không rõ, nghe nói không dễ nhập môn, nếu có thể tu luyện nhập môn, lúc đầu sẽ đạt được chiến lực bá đạo hơn công pháp bình thường, như ngươi thấy trước mắt, nhưng sớm hay muộn hắn cũng phải thay đổi công pháp, nếu không sẽ dừng bước ở Sơ Võ, thậm chí rất khó bước vào cảnh giới Cao Võ."
Đỗ Hỏa Quan khó hiểu: "Vì sao?"
Nhiếp: "Mặc dù công pháp này sau khi luyện thành rất bá đạo, nhưng quá trình tu luyện đúng như tên gọi, vô ma bất thịnh, cần hấp thu ma khí để tu luyện, tu vi thăng cấp càng cao, lượng ma khí cần hấp thu cũng càng nhiều. Thời đại ma đạo hoành hành đã trôi qua từ lâu, vết tích của ma đạo đã suy tàn, căn bản không đủ để tu luyện 'Dục Ma Công'."
“Thì ra là vậy.” Đỗ Hỏa Quan yên tâm nhìn Sư Xuân dưới lầu, nhưng cũng có chút khó hiểu: “Trong sinh ngục lại còn có truyền thừa ‘Dục Ma Công’.”
Công pháp tu luyện đỉnh cao như vậy, nhưng hắn lại chưa từng nghe qua, có thể thấy đã tuyệt tích từ lâu, cũng chỉ có năm tháng mới có thể đánh bại và nhấn chìm hết thảy.