Nhiếp: “Trước khi đến sinh ngục, ta cũng chưa từng nghe nói tới công pháp này, sau khi tiếp nhận sinh ngục, nhàn rỗi nhàm chán, lật xem vật bàn giao được các ngục trưởng đời trước truyền lại, trong lúc vô tình lật đến một ghi chép lâu đời mới biết. Đó đã là chuyện Thiên Đình đổi chủ vài lần lúc trước, rất lâu trước kia quả thực đã có truyền nhân “Dục Ma Công” bị giáng chức xuống nơi này."
"A?" Đỗ Hỏa Quan rất kinh ngạc, vô thức hỏi tiếp: "Vì sao?"
Nhiếp: “Cũng là bởi vì tu luyện yếu kém, khó có thể thành công, không thể không tìm phương pháp khác. Công pháp này thật sự có chỗ bá đạo, ngoài việc hấp thu ma khí để tu luyện, còn có thể hấp thu sát khí để luyện thể. Nơi mà sát khí mạnh nhất chính là nơi quân đội chiến đấu. Vị kia âm thầm mưu đồ tạo ra chiến tranh giết chóc ở nhân gian, động tĩnh quá lớn, khó mà che đậy. Sau khi bị bắt đã bị phế đi tu vi và đánh vào nơi này. Dựa theo ghi chép, sau khi vào đây không lâu đã bỏ mình, không ngờ qua ngần ấy năm, vẫn còn có thể kéo dài truyền thừa.”
Đỗ Hỏa Quan nghe xong gật đầu liên tục, quả thực, cũng chỉ có công pháp quá mức vô dụng, người tu luyện không thể tiến lên, cuối cùng đành phải bỏ, vậy mới không có tiếng tăm gì, nếu không công pháp bá đạo như vậy, không đến mức nhiều năm qua không có cơ hội rạng danh.
Nhiếp cũng nhìn về phía Sư Xuân ở dưới lầu: “Công pháp này bá đạo nhất ở chỗ, người bị hắn đánh chết, sẽ hồn phi phách tán, thần hình tiêu tán, hoàn toàn biến mất trong thế gian, thậm chí không có cơ hội để luân hồi. Có thể đây cũng là lý do vì sao công pháp này khó mà hưng thịnh, phương thức giết chóc quá cực đoan.”
"Hít!" Đỗ Hỏa Quan hít một hơi, điều này tương đương với không chỉ giết người ở kiếp này, mà còn chém luôn kiếp sau, quả thực phương thức giết chóc quá mức cực đoan, hắn không khỏi nghĩ đến cảnh tượng ban nãy, hình dáng mặt người giãy dụa tựa như nhận hết giày vò đau đớn dưới da thịt.
Nói xong, Nhiếp nâng cằm, ra hiệu xuống lầu: "Hắn thắng, thả bọn hắn đi."
"Vâng." Sau khi Đỗ Hỏa Quan nhận lệnh, lại nghĩ đến đối phương có ý bảo vệ, nhắc nhở lần nữa: "Ngục trưởng, hắn rời khỏi nơi này thì dễ rồi, nhưng sau khi rời khỏi nơi này, người Kỳ gia có lẽ sẽ không bỏ qua hắn, ra ngoài có thể chính là cái chết.”
Hàm ý là dù bây giờ ngài có giúp hắn thì cũng vô ích.
Nhiếp hơi trầm tư, rồi bình tĩnh nói: “Nữ nhân tới thăm ngục kia, hành quyết tại chỗ.”
"..." Đỗ Hỏa Quan cho rằng mình nghe nhầm, khi lấy lại tinh thần, vội vàng hỏi: "Giết Kỳ Nguyệt Như, nên giải thích thế nào với Kỳ gia?"
"Kỳ gia cái gì? Chưa nghe nói qua." Nhiếp xoay người đi về phía chiếc ghế dài bằng gấm: "Sau khi xử tử treo thi thể ngoài thành để thị chúng. Cứ nói là ta tự tay xử tử!"
Ý tứ rất rõ ràng, sợ người ta yêu cầu giải thích? Để cho Kỳ gia đến gặp ta.
Có cần phải qua loa thế không? Đỗ Hỏa Quan không thể không nhắc nhở: “Ngục trưởng, tuy thực lực của Kỳ gia có hạn, nhưng chỗ dựa sau lưng trên Thiên Đình không thể xem thường, giết nữ nhi nhà người ta mà không đưa ra lý do, quả thực không thể nào nói nổi, cũng không có cách nào giải thích với Thiên Đình bên kia."
Nhiếp quay người ngồi trên chiếc ghế gấm, hỏi: "Sư Xuân bị bắt vào với lý do gì?"
Đỗ Hỏa Quan: “Trộm cắp.”
Nhiếp: "Vậy thì trộm cắp đi."
"..." Đỗ Hỏa Quan nghẹn ứ không nói nên lời, Kỳ Nguyệt Như đến thăm nhà giam tiện tay trộm đồ. Sau đó, thành vệ đều chẳng thèm ngăn cản đếm xỉa, ngài còn tự tay giết người, lý do này nghe được sao? Cũng nên cố gắng động não nghĩ ra lý do nào đáng tin hơn một chút đi chứ.
Nhưng hắn nhanh chóng hiểu được ý tứ trong đó, lý do cực kỳ vớ vẩn là đúng rồi, phải là lý do cực kỳ vớ vẩn mới có thể bảo vệ được người.
Dù sao lát nữa hắn còn phải đích thân đi giải quyết vấn đề bịa đặt tội danh.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, hắn lại nhắc nhở: "Hẳn là Kỳ Nguyệt Như biết nội gián là ai."
“Tìm ra nội gián là việc của ngươi.” Nhiếp nói một câu cho qua, rõ ràng cảm thấy mình đã nói quá nhiều, nhấc chân nghiêng người nằm xuống ghế, dặn dò thêm: “Có thể thả Sư Xuân ra, nhưng đừng có kết án cái vụ trộm cắp này, hãy nói với bọn hắn, nếu tìm ra manh mối mới, sẽ tái thẩm vấn bọn hắn bất cứ lúc nào.”
“A?” Cho dù là Đỗ Hỏa Quan với khí thế uy nghiêm, lúc này cũng cảm thấy hơi ngơ ngác, thả người đi, để người ta rời khỏi đất lưu đày, còn có thể bắt lại bất cứ lúc nào, nào có cách làm này, đất lưu đày chưa từng có tiền lệ như vậy, hắn lo lắng chính mình hiểu sai ý, không khỏi xác nhận lại: “Là thả ra khỏi thành hay thả ra Sinh Ngục?”
Sau khi hỏi câu này, lập tức cảm thấy câu hỏi của mình hơi bị dư thừa.
Quả nhiên, ngục trưởng đã lộ ra dáng vẻ lười trả lời.