Để lại một tâm bệnh, ngay cả khi được rời đi cũng không vui nổi.
"Còn có chuyện như vậy sao?" Lan Xảo Nhan ngạc nhiên, quay lại hỏi lão Đàm: "Lão Đàm, Sinh Ngục thả người còn làm như vậy?"
Lão Đàm kinh ngạc lắc đầu, dáng vẻ cũng là chưa từng nghe thấy.
Sau khi đại sảnh yên tĩnh một lúc, chuyện này chỉ có thể tạm thời làm vậy, có thắc mắc thì sau này mới có thể làm rõ.
Lan Xảo Nhan đổi chủ đề và hỏi: "Kỳ Nguyệt Như trộm đồ và bị ngục trưởng đánh chết lại là chuyện gì?"
Tuy Sư Xuân hơi bị nhạy cảm với họ Kỳ nhưng lại không biết Kỳ Nguyệt Như là ai, phản ứng lại từ hai chữ “ngục trưởng”, hỏi: “Người bị treo ở cổng thành sao?”
Lan Xảo Nhan nói một cách đầy ẩn ý: "Bà ta là mẫu thân của Thân Vưu Côn, ngươi không biết sao?"
"A?" Ngô Cân Lượng hô lên trước tiên, hai huynh đệ lần nữa nhìn nhau.
Lần này đến lượt Sư Xuân kinh ngạc nói: “Sao mẹ của Thân Vưu Côn có thể chạy đến nội thành trộm đồ?”
Thấy hai người không giống giả vờ, dường như thật sự không biết, Lan Xảo Nhan cũng không hỏi nữa, cầm ly trà đã pha lên, nhấp một ngụm, sau đó đặt chén trà xuống, chậm rãi nói: "Kỳ Nguyệt Như chạy đến thành Chấp Từ, bởi vì trộm đồ đã bị ngục trưởng tự tay đánh chết. Ta không tin, chắc chắn có việc gì khác đã chọc giận ngục trưởng.
Nhi tử chết, đệ đệ chết, bản thân Kỳ Nguyệt Như cũng đã chết, rất có thể bọn họ chạy đến đất lưu đày để làm những chuyện mờ ám. Ta không biết hai người các ngươi dính líu sâu bao nhiêu, có biết chuyện gì hay không, nhưng hẳn là Kỳ gia biết.
Chuyện các ngươi đắc tội với Thân Vưu Côn cũng không phải là bí mật gì, hiện tại thì tốt, ngục trưởng đã tự mình ra tay giết chết Kỳ Nguyệt Như, người Kỳ gia biết rõ ngục trưởng đang điều tra cái gì, trong lòng chột dạ, ít nhất chỉ dám ra mặt thảo luận để đòi lại lẽ phải, nhưng cũng không dám lại dính dáng gì đến chuyện mờ ám đó.
Đặc biệt quá trình hai người các ngươi bị bắt rồi thả ra lần này hơi bị mơ hồ, hẳn là Kỳ gia không dám dây dưa với các ngươi nữa. Ta không biết các ngươi có hiểu được ý của ta hay không, tóm lại, lần này ngục trưởng ra tay tạo áp lực, đối với ngươi chính là chó ngáp phải ruồi, có thể xem như giúp các ngươi giải quyết một phiền toái lớn."
Sư Xuân và Ngô Cân Lượng chớp chớp mắt. Một người nghe xong vẻ mặt khó hiểu, một người nghe xong vẻ mặt lơ ngơ.
Không có tên nào tốt, tất cả đều đang giả vờ.
Người ta đã nói rõ ràng như vậy, chưa kể bọn hắn còn biết nội tình thực sự, sao có thể không hiểu.
Bọn họ đều biết Kỳ gia đang kiêng kỵ điều gì, trong lòng cũng rất vui mừng, không ngờ sau khi bị vu oan một lần, chuyện xấu lại biến thành chuyện tốt, mây đen tương lai đã tản đi.
Bây giờ xem ra việc bị bắt vào nhà giam để tra tấn vẫn rất đáng giá.
Đúng lúc này, trong lâu có một tiểu nhị chạy tới, liếc nhìn mọi người rồi báo cáo: “Bà chủ, lệnh phong tỏa đối với thành Chấp Từ đã được dỡ bỏ, lối ra thế giới bên ngoài đã được mở trở lại. Chúng ta đã chuẩn bị tốt hàng hóa, có thể mang ra ngoài bất cứ lúc nào."
Lan Xảo Nhan khẽ gật đầu, đứng dậy và ra lệnh: "Vậy thì lên đường thôi."
“Ừ.” Lão Đàm đồng ý, nhìn về phía hai người Sư Xuân: “Hai vị tiếp tục đi cùng hay ở lại đây ngồi chơi?”
Ngô Cân Lượng vội vàng nói: “Đi đi đi.”
Sư Xuân cũng gật đầu nói: “Đi cùng, đi cùng.”
Ở nơi quỷ quái này, chuyện nên giải quyết đều đã giải quyết, nên chịu đựng cũng đã chịu đựng. Hai người thật sự không muốn ở lại thêm một khắc nào nữa. Thế giới đầy màu sắc bên ngoài, hai người ngóng trông đã lâu, lúc này ánh mắt cũng không khỏi sáng lên.
Cũng may vẫn chưa vui mừng đến hồ đồ. Sư Xuân lại cố gắng nở nụ cười ôn hòa mà hắn đã tập luyện vô số lần, hành lễ với Lan Xảo Nhan, nói: "Đa tạ bà chủ đã quan tâm trong nhiều năm qua. Sư Xuân xin từ biệt ở đây, ân tình ngày sau báo đáp!"
"Ừm..." Ngô Cân Lượng cũng hành lễ, do dự một chút, cuối cùng vẫn nhắm mắt kêu lên: "Mẹ, ta đi rồi, ngài bảo trọng. Ta cũng vậy, sau này sẽ báo đáp ân tình!"
Sau đó y sợ hãi cúi đầu, nhặt lên thanh đao lớn vừa đặt xuống đất, không dám giương mắt nhìn.
Còn dám gọi mẹ? Lan Xảo Nhan nghe vậy lại trợn mắt, vốn định quở mắng, nhưng không hiểu bản thân xảy ra chuyện gì, thế mà bị một tiếng “mẹ” của tên to con này khiến cho sống mũi cay cay, khóe miệng khẽ mấp máy, tự cảm thấy thật kỳ lạ.
Bà hiếm khi không mắng tên to con này, xoay người, cất bước đến bên cửa sổ, quay lưng lại nói: “Điều kiện sinh tồn ở thế giới bên ngoài tốt hơn ở đây, nhưng phàm là người đều có tật đứng núi này trông núi nọ, sau này các ngươi tự bảo trọng. Được rồi, đi thôi, lão Đàm, dẫn bọn họ đi.”