Chương 64: [Dịch] Sơn Hải Đề Đăng

Tuỳ tiện như vậy sao

Phiên bản dịch 4711 chữ

Khi bước qua đại sảnh, cậu thiếu niên đang rầu rĩ ngồi trong góc canh giữ một đống sổ sách bỗng sáng mắt lên khi thấy hai người Xuân, Lượng. Cậu nhanh chóng đứng dậy chạy đến chỗ hai người, nhìn từ trên xuống dưới.

Ngô Cân Lượng hắc hắc nói: “Sa Đường, có nhớ chúng ta không?”

Vừa nói vừa tháo bọc hành lý trên người xuống, đưa tay vào mò mẫm, lấy ra một viên Ngũ Thải Thạch đưa cho đối phương.

Đây là thói quen từ lâu của hai người, mỗi lần đến gặp Miêu cô nương đều sẽ sưu tầm một số viên đá kỳ lạ làm lễ vật cho cậu thiếu niên này.

Trước đây, để có thể tiếp xúc với Miêu cô nương, chính là nhờ “hối lộ” thiếu niên này trước tiên.

"Sa Đường" là biệt danh do Miêu cô nương đặt cho cậu thiếu niên. Bởi vì thiếu niên họ Sa và thích ăn đường, nên bọn người Sư Xuân cũng gọi theo như vậy.

Nhìn thấy những viên đá có từng lớp màu sắc rõ ràng, nhìn rất ấn tượng, thiếu niên cầm nó trên tay, vô cùng yêu thích, lại lần nữa nhìn hai người rồi nói: “Không sao thì tốt, ta biết sau khi bà chủ tiến vào nội thành, các ngươi nhất định sẽ không sao."

Nghe xong những lời này, mắt Sư Xuân chợt lóe lên, trước đó cách thức thẩm vấn thay đổi, hắn đã cảm thấy có lẽ là nhờ bà chủ ra tay, dù sao khi bị bắt đi, hắn kéo theo Ngô Cân Lượng gào khóc gọi mẹ, chính là mong đợi sự giúp đỡ từ bà chủ.

Bây giờ lời nói của Sa Đường đã xác nhận suy đoán của hắn.

"Tiểu Sa." Giọng của lão Đàm vang lên.

Mấy người nhìn lại thì thấy lão Đàm đã vào sảnh sau lại quay người đi ra, nhìn chằm chằm vào thiếu niên với ánh mắt cảnh cáo, rõ ràng đang trách hắn nói lung tung.

Đối với Bác Vọng Lâu, ngoài việc kinh doanh ở đây thì sẽ không can thiệp vào bất cứ chuyện gì ở nơi đất lưu đày. Đây là một quy định bất thành văn.

Dường như cậu thiếu niên nhận ra mình lỡ lời, lè lưỡi, thật ra cũng không quá sợ lão Đàm nên vội vàng trở lại phía sau bàn để xem sổ sách.

Sư Xuân thì bước nhanh đi tới trước mặt lão Đàm, vừa định mở miệng nhờ thông báo một chút, lão Đàm đã hơi gật đầu nói: "Đến đây đi."

Sư Xuân vội vàng chắp tay cảm ơn, Ngô Cân Lượng do dự một chút, cuối cùng cũng đi theo.

Sau khi đi qua sảnh sau và rẽ vào cầu thang thì thấy được Lan Xảo Nhan đang ngồi pha trà trong sảnh trên tầng hai. Sự ưu nhã và hưởng thụ đó, người ở đất lưu đày nhìn vào chỉ có thể hâm mộ.

"Đa tạ bà chủ đã cứu mạng." Sư Xuân bước tới chắp tay cúi chào.

Lan Xảo Nhan giơ tay lên ​​không trung, khiến đối phương không thể khom xuống được nữa: "Nghe không hiểu ngươi đang nói gì. Chuyện lấy trộm đã được tra rõ?"

Thấy đối phương không chịu nhận lễ, đại khái cũng đoán được phần nào lý do, chỉ cần ghi lại ân tình này trong lòng là được, lúc này coi như không có gì, lắc đầu nói: “Vẫn chưa điều tra rõ.”

Ngay khi vừa nói ra những lời này, Lan Xảo Nhan và lão Đàm đều sửng sốt.

Lão Đàm xen vào hỏi: “Chưa điều tra rõ sao lại thả các ngươi ra?”

“Aiz.” Sư Xuân bất đắc dĩ thở dài, sau đó duy trì thái độ nhã nhặn nói: “Ta đã đánh chết kẻ vu khống.”

Hắn cảm thấy việc Lan Xảo Nhan cứu mình hẳn là có chút liên quan đến phong thái nhã nhặn mà hắn vẫn luôn thể hiện ra. Rõ ràng giữa hắn và những kẻ thô thiển đó có sự khác biệt rất lớn, nếu không cho đến nay người ta cũng sẽ không đối đãi với hắn bằng con mắt khác.

“A?” Ngô Cân Lượng thất thanh, trợn to mắt, còn có việc này sao, vì sao ta không biết?

Nhưng bây giờ cuối cùng cũng hiểu thành vệ đã lập hồ sơ cho mình có ý gì khi nói rằng người mất đồ đã chết.

Hai người còn lại cũng sửng sốt, lão Đàm kinh ngạc hỏi: “Ngươi đánh chết người mất đồ ở nội thành?”

Trong lời nói rõ ràng còn có một nghi vấn khác, ngươi hành động liều lĩnh như vậy, vì sao những người trong nội thành đó không đánh chết ngươi?

Sư Xuân lập tức giải thích: “Không phải như các ngươi nghĩ, là quyết đấu. Nghe nói cấp trên đã lên tiếng, chuyện nhỏ như vậy lười dài dòng, để cho ta đấu tay đôi với kẻ vu khống, thua xử tử, thắng được thả. Kết quả ta thắng, sau đó chúng ta được thả ra.”

Trong đại sảnh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, Lan Xảo Nhan cau mày lẩm bẩm: "Tùy tiện như vậy sao?"

Trong lòng cũng đang nói thầm, náo loạn nửa ngày, hóa ra sự can thiệp của mình cũng không có tác dụng gì mấy, là người ta tự mình chém giết mà ra.

Lại nghe Sư Xuân nói với giọng điệu phiền muộn: “Nhưng vụ án vẫn chưa kết thúc. Nghe nói vì ta đã đánh chết người tố cáo nên vụ án không thể kết thúc, tạm thời thả chúng ta ra. Nếu tìm được manh mối mới nào trong tương lai, có thể sẽ đưa chúng ta từ thế giới bên ngoài trở lại để thẩm vấn thêm.”

Nói đến đây, không khỏi thở dài, than thở rốt cuộc chính mình đã làm ra tội ác gì, người ta rời khỏi đất lưu đày được tự do, còn mình rời đi nhưng vẫn để lại một cái đuôi ở đây, điều này chẳng khác nào để lại một tai họa ngầm, quỷ mới biết ngày nào đó sẽ xảy ra chuyện.

Bạn đang đọc [Dịch] Sơn Hải Đề Đăng của Dược Thiên Sầu

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1mth ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!