Chương 67: [Dịch] Sơn Hải Đề Đăng

Sáu ngàn công đức

Phiên bản dịch 4545 chữ

Đỗ Hỏa Quan không quay đầu lại, quay lưng về phía bà bình tĩnh nói: “Thật muốn nói đến chuyện lớn chuyện nhỏ trong mười hai nội thành ở Sinh Ngục, có thể ngay cả ta cũng không rõ ràng như ngươi, đây cũng là bản lĩnh của Bác Vọng Lâu các ngươi. Ngoài việc mua bán, bình thường ngươi sẽ không nhúng tay, đặc biệt là dính dáng đến thành vệ. Ngươi sẽ không biết chừng mực mà liều lĩnh mở miệng, nếu ngươi đã mở miệng nhắc đến phần vật tư kia, nói cho ta biết, nội gián trong thành vệ là ai?”

Nụ cười trên mặt Lan Xảo Nhan biến mất. Ánh mắt bà lóe lên, một lúc sau lại mỉm cười nói: "Tuần ngục sứ coi trọng, ta thực sự không biết."

Đỗ Hỏa Quan: “Sở dĩ ta đến đây một mình, chính là không muốn có người thứ ba nghe được, ngươi có thể yên tâm nói ra.”

Lan Xảo Nhan mỉm cười và trả lời chắc chắn: "Thực sự không biết."

Đỗ Hỏa Quan bỗng nhiên quay người, lạnh lùng nhìn chằm chằm bà: "Ngươi chạy đi tìm ta, ta cho ngươi mặt mũi. Ngươi làm buôn bán như vậy, e rằng sẽ không lâu dài."

Lan Xảo Nhan im lặng một lúc rồi thở dài: "Nội gián là ai? Trong lòng tuần ngục sứ đã sớm có mục tiêu, tội gì khó xử ta, ta thực sự không biết."

Ánh mắt Đỗ Hỏa Quan lóe lên vẻ suy tư, không nói thêm gì nữa, sải bước rời đi.

Lan Xảo Nhan cung tiễn.

Trong Ủng thành, đám người giao hàng Bác Vọng Lâu lấy túi càn khôn giấu trên người ra, đổ ra một lượng lớn đồ vật để kiểm tra.

Sư Xuân và Ngô Cân Lượng nhìn nhau. Đây không phải là lần đầu tiên hai người nhìn thấy túi càn khôn, đã từng nhìn thấy trên tay Kỳ Tự Như.

Không giống như Bác Vọng Lâu có nhiều hàng hóa, kiểm tra chậm, với vài món đồ trên thân hai người, bị người ta thi pháp xem mấy lần đã biết rõ.

Sau đó, hai người làm theo chỉ dẫn đi đến một gian phòng nhỏ dưới chân tường, có một lão đầu râu trắng ngồi bên trong xác minh thân phận của hai người và yêu cầu họ xác nhận xem công đức của mình có ghi đúng hay không.

Công đức của hai người tích lũy không nhiều cũng không ít, vừa vặn đủ sáu ngàn.

Trong lần phân phối trước, hai người đã chia đều tất cả công đức cho những người khác ở Đông Cửu Nguyên, chỉ giữ lại một số nguyên cho riêng mình.

Mà số công đức đủ để rời đi là tròn năm ngàn.

Sau khi cả hai xác nhận số công đức không sai, lão đầu râu trắng lấy ra một cuộn lớn giống như lụa trắng trải một phần ra trên bàn, ngay lập tức để lộ ra lớp kim sa lít nha lít nhít và dính vào trên đó một cách gọn gàng.

Mỗi hạt kim sa đều có kích thước lớn nhỏ đều đặn, giống như hạt hoa quế, kim sắc xích hoàng nhưng lại có một chút màu tím diễm khí.

Ánh mắt của hai người sáng lên, mặc dù đây là lần đầu tiên nhìn thấy nhưng đã nghe tên từ lâu. Đây chính là loại tiền tệ được sử dụng ở thế giới tu luyện bên ngoài, tên là Nam Phù Đàn Kim, thường được gọi là Đàn Kim. Màu tím đi kèm bên trên có thể được sử dụng để phân rõ thật giả, cũng là thứ thường xuyên dùng để luyện chế bảo vật, còn có thể sử dụng để chiếu sáng, một hạt trong tay là có thể làm sáng căn phòng tối.

Lão đầu râu bạc chỉ vào cát vàng trên tấm lụa trắng, khoa tay trên dưới, nói: “Một hàng dọc này là một trăm kim, cắt sáu mươi dải cho các ngươi chính là sáu ngàn kim."

Vừa nói vừa đếm sáu mươi dải trước mặt hai người, sau đó cắt ra, trước tiên đưa cho Ngô Cân Lượng, yêu cầu y đếm thật rõ ràng ngay tại chỗ rồi xác nhận, một khi rời khỏi đây, nhận ra đếm thiếu thì cũng không thể đòi nợ.

Tất nhiên, lão đầu cũng đưa sáu mươi dải tương tự cho Sư Xuân.

Sau khi hai người xác nhận không sai, bày tỏ sự cảm ơn với lão đầu.

Sau đó chính là chờ đợi, chờ người của Bác Vọng Lâu cùng nhau rời đi. Mặc dù Lan Xảo Nhan nói Kỳ gia không dám hành động liều lĩnh nữa, nhưng ai biết lúc này Kỳ gia có biết chuyện hay không, cho nên hai người cảm thấy vẫn nên cẩn thận.

Trong Bác Vọng Lâu có quá nhiều hàng hóa nên hai người phải đợi gần một canh giờ mới lên đường.

Lối đi ra là một hành lang rộng rãi trong Ủng thành, càng đi vào càng tối tăm, đến mức đưa tay không nhìn thấy năm ngón, nhưng phía trước vẫn luôn có một chút ánh sáng trắng hiện lên.

Mặc dù đây là lần đầu tiên hai người Sư Xuân đi trên con đường này, nhưng họ đã nghe người ta nói đến vô số lần, ánh sáng trắng kia chính là lối ra thế giới bên ngoài, cảm xúc trong lòng hai người dâng trào, càng đi càng kích động...

Trong lối đi tối tăm, Đàn Kim vừa nhận được đã phát huy tác dụng, ngọn lửa màu tím chiếu sáng một phạm vi nhất định, không biết có phải do nảy sinh ảo giác hay không mà trong lối đi thỉnh thoảng xuất hiện những làn sóng lắc lư, còn có giọng nói to lớn của Ngô Cân Lượng đang vang vọng.

"Nghe nói những cô nương bên ngoài đều trắng như Miêu cô nương..."

Bạn đang đọc [Dịch] Sơn Hải Đề Đăng của Dược Thiên Sầu

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1mth ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!