Ngô Cân Lượng đeo bọc hành lý và khiêng thanh đao, ngẩng đầu ưỡn ngực sải bước về phía trước, mặc dù ăn mặc rách rưới nhưng lại không giấu được khí phách hăng hái vô cùng phấn khích của y, đang nói dài nói dai rằng muốn đi ra ngoài dạo lầu xanh.
Nghĩ đến phong cảnh kiều diễm tươi đẹp của lầu xanh trong truyền thuyết, thiếu chút nữa Sư Xuân đã tiếp lời, may mà không phấn khích quá mức khiến đầu óc hồ đồ, sự cảnh giác của hắn cũng không hoàn toàn mất đi, kịp thời nghĩ đến mình đang bị bao vây bởi người của Bác Vọng Lâu, hơn nữa hắn cũng là người theo đuổi Miêu cô nương. Làm sao có thể nói về những chủ đề xấu hổ kia?
Không thể làm chuyện qua cầu rút ván, huống chi bây giờ còn chưa hoàn toàn qua cầu.
Nhưng những nữ nhân ở nơi lưu đày thực sự quá đen, cũng bẩn thỉu và luộm thuộm như bọn hắn.
Ngay trước mặt đám người Bác Vọng Lâu, Sư Xuân không thô tục như Ngô Cân Lượng mà còn tỏ ra văn nhã, nhấn mạnh việc đầu tiên hắn làm khi ra ngoài là mua sách để đọc, chuyện thứ hai mới là mua cho chính mình một bộ quần áo chỉnh chu.
Nhìn cảnh giới này đi, yêu sách hơn chính mình, có thể không cần thể diện, nhưng sách là thứ không thể thiếu.
Trong lòng Ngô Cân Lượng khinh bỉ, nhưng ngoài mặt vẫn thể hiện ra dáng vẻ rất ngưỡng mộ đại đương gia, ai bảo người ta có nắm đấm lớn hơn.
Trò chuyện đến mua sách và quần áo, nhận ra vẫn có khá nhiều thứ cần mua để ổn định cuộc sống, đặc biệt là tiêu tốn tài nguyên tu luyện càng không có giới hạn, chợt cảm thấy tiền trong tay không đủ dùng.
Mãi đến lúc này, những người bản địa ra khỏi nơi lưu đày như bọn hắn mới có thể cảm nhận được lòng tốt của Sinh Ngục đối với bọn hắn, khi đi ra đã cho họ một khoản tiền có ý nghĩa rất lớn, có thể ngăn cản bọn hắn làm ra những chuyện bí quá hóa liều vì nghèo túng, cho bọn hắn một khoảng thời gian để thích ứng.
Mặc dù số tiền bọn hắn mang ra đều là do chính mình liều mạng kiếm được.
Khi ánh sáng trắng ở lối ra ngày càng lớn, thậm chí có thể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, Sư Xuân và Ngô Cân Lượng đã kích động đến mức không nói nên lời, trong lòng run lên, tay cũng run rẩy, lo lắng mình đang mơ, sợ tỉnh lại từ giấc mộng đẹp.
Nhóm người từ Bác Vọng Lâu đã bước ra khỏi cửa hang, tất IypPawẁ đều dừng lại quay đầu nhìn.
Những thủ vệ mặc áo giáp ở hai bên cửa hang cũng nhìn lại, may mà bọn hắn đã thường xuyên nhìn thấy chuyện tương tự rất nhiều lần nên quen rồi.
Người dẫn đội của Bác Vọng Lâu hét lên: "Các ngươi không muốn ra ngoài cũng đã muộn, ở trong đó sẽ không thu lưu các ngươi nữa. Cho dù sau này các ngươi có phạm tội, cũng chưa hẳn sẽ bị phạt vào đây."
Vừa dứt lời, đã nghe thấy một thủ vệ quát lên: "Đi ra!"
Lúc này, hai người Sư Xuân ăn mặc rách rưới mới nín thở, chậm rãi bước ra ngoài dưới ánh mặt trời, vẻ mặt co quắp.
Trước mặt bọn hắn là trời xanh mây trắng, còn có những ngọn núi xanh trải dài, thác nước chảy ào ào phía xa và mùi thơm của cỏ xanh và thảm thực vật xộc thẳng vào khứu giác của bọn họ. Mọi thứ đều phóng đại trong tầm mắt khiến bọn hắn cảm thấy có chút cảm giác chóng mặt khó chịu.
Thật sự là choáng váng, hai người có cảm giác loạng choạng như say rượu.
Thủ vệ biết đây là một hiện tượng bình thường. Không khí ở đất lưu đày thực ra tương đối loãng, những người không quen với thế giới bên ngoài quả thực sẽ cảm thấy choáng khi đi ra.
May mà hai người đều là tu sĩ, rất nhanh đã thích nghi với nó, quay đầu nhìn lại, họ thấy một tòa tháp thành được khảm trên đỉnh núi. Cửa hang có khắc dòng chữ lớn lạnh lẽo và âm u "Mười hai thành", trên thành rõ ràng có một nhóm thủ vệ đang đóng quân.
“Các ngươi có đi ra hay không?” Người dẫn đội của Bác Vọng Lâu lại thúc giục, bọn hắn không có tâm tình ngắm phong cảnh ở đây, nơi này sớm đã nhìn qua vô số lần.
Sao có thể không đi, hai người mặc quần áo rách rưới nhanh chóng đi theo sau bay xuống núi.
Hai người chậm rãi đến chân núi, khi thì ôm một gốc cây ven đường thân mật vuốt ve, khi thì túm một nắm cỏ nhét vào miệng nhai, đắng đến mức nôn ra, cả đường không biết đã ăn rồi nôn bao nhiêu lần, cho dù khó ăn cũng cố, khi thì vui sướng hái một đóa hoa tươi, khi thì nhảy vào trong nước điên cuồng la hét.
Sương mù núi xa, tiếng nai kêu, tiếng chim ríu rít, sâu kiến bò quanh, ong bướm tô điểm trên nhị hoa, hết thảy mọi thứ đều thật tốt đẹp.
Tốt đẹp đến mức thường xuyên mất khống chế, nếu không cẩn thận sẽ biến thành chó điên. Người trong Bác Vọng Lâu cũng không ngăn được bộ dáng thỉnh thoảng mất khống chế của bọn hắn.
Sau khi cả hai nhảy xuống một hồ nước trong veo và té nước vào nhau, nhìn nhau rồi bất chợt ôm nhau vùi đầu khóc rống lên.