Dùng nắm đấm đập vào lưng Sư Xuân, Ngô Cân Lượng nghẹn ngào oán trách: "Đáng lẽ nên ra ngoài từ lâu, bảo ngươi đi ra ngoài sớm một chút, nói bao nhiêu lần, vẫn là không chịu đi."
Sư Xuân cũng nghẹn ngào nói: “Cũng đâu phải không để ngươi đi, ngươi sớm đã có thể rời đi.”
"Ngươi không đi, ta không yên lòng."
"Phi, ta cần ngươi lo lắng? Ta vẫn..."
Còn chưa kịp nói xong đã có hai bóng người vụt tới, tách bọn hắn ra, trực tiếp xách bọn hắn ra khỏi hồ rồi mang theo bọn hắn bay đi.
Hai người lề mà lề mề, nói chuyện giống như gió thoảng bên tai. Nhóm người Bác Vọng Lâu thật sự nhịn không được, hơn nữa tu vi của hai người cũng thấp, vốn chạy không nhanh đã lãng phí thời gian. Thế là đám người dứt khoát ra tay dẫn bọn hắn bay đi.
Nếu không phải lão Đàm đã dặn dò bọn họ trước khi rời đi, bọn họ thực sự muốn mặc kệ hai người Sư Xuân và Ngô Cân Lượng này.
Trong phút chốc, một nhóm người cảm thấy cả thế giới đều thanh tịnh và thoải mái.
Nhưng không thanh tịnh được bao lâu, phía sau vang lên thanh âm trách móc: "Ngươi cầm theo thanh đao lớn như vậy làm gì!"
Là người nhặt bọc hành lý của Sư Xuân ở phía sau, phát hiện đã nhặt một gánh nặng lớn, thanh đại đao của Ngô Cân Lượng quá nặng, ít nhất cũng tầm ngang với ba người, theo quy định thì không được phép trộn lẫn với hàng hóa của Bác Vọng Lâu, mang theo vật nặng như vậy chạy đường dài chắc chắn không thoải mái, không nhịn được chửi ầm lên, nếu không phải nể mặt mũi của lão Đàm, chắc chắn đã ném đi.
Ngô Cân Lượng rụt cổ lại không lên tiếng.
Sư Xuân hỏi người dẫn đội đang xách theo chính mình cùng bay: “Chúng ta đi đâu vậy?”
Dẫn đội nói: “Ném các ngươi vào thành gần nhất, coi như chúng ta xong việc”.
Sư Xuân hỏi lại: “Các ngươi đi đâu?”
Dẫn đội nói: “Tất nhiên là đi Bác Vọng Lâu báo cáo.”
Sư Xuân: "Nghe nói Bác Vọng Lâu trải rộng khắp nơi trên thế gian. Thành gần nhất không có cái nào sao?"
Người dẫn đội cho biết: “Thành gần nhất quá nhỏ, không xử lý được lượng hàng hóa trên tay của chúng ta, phải đưa đến những nơi cần thiết.”
Sư Xuân chớp mắt nói: "Chúng ta cũng muốn đi theo các ngươi để thêm kiến thức, thuận tiện nghe nhiều chút chỉ bảo. Lão Đàm đã đồng ý với chúng ta, không có nói với các ngươi à?"
Trên thực tế, bọn hắn sợ rằng Kỳ gia vẫn chưa nhận được tin tức trong Sinh Ngục, nếu lúc này rời khỏi sự che chở sẽ rất nguy hiểm.
Sau một hồi mặc cả, hai người Sư Xuân liên tục hứa sẽ không xuất hiện tình huống không nghe lời chạy lung tung nữa, cả nhóm mới thay đổi điểm đến.
Một đám tu sĩ cảnh giới Cao Võ, vừa đứng dậy đã có thể bay hai ba dặm giữa núi rừng, điều này khiến hai người Sư Xuân rất khao khát.
Trên đường thỉnh thoảng sẽ dừng lại, chớp mắt đã là sáng hôm sau.
Một khu kiến trúc đình đài lầu các ẩn mình trong núi đột nhiên xuất hiện trước mắt khiến người ta chấn động. Hẻm núi và hồ nước nối liền, giữa quỳnh lâu ngọc vũ có ánh lửa, đồng thời còn có khói sóng bay lên trong ánh sáng lấp lánh của mặt hồ, người đến và đi giống như trong tranh, có những bóng người bay vút lên trời, linh cầm bay lượn, cảnh tượng thần tiên khiến hai người Sư Xuân nhìn thấy cũng ngây ngẩn cả người.
Nơi này chính là đích đến của nhóm người Bác Vọng Lâu, thành Chiếu Thiên.
Hai người Sư Xuân vẫn còn ngơ ngác đã bị nhóm người Bác Vọng Lâu kéo bay vào hẻm núi, hạ cánh xuống một đình đài giữa thủy tạ bên cạnh thác nước.
"Tốt, đã đến."
Người dẫn đội nói xong rồi rời đi.
Leng keng, có người ném vũ khí và bọc hành lý của hai người Sư Xuân xuống, sau đó đều quay người rời đi, hiển nhiên là không muốn dây dưa dài dòng với hai gánh nặng này nữa.
Thậm chí dọc theo đường đi còn không chịu nói cho hai người biết tên, vì không biết là quá lười để nói hay là vì một lý do nào khác.
Được rồi, hai người Sư Xuân cũng không tức giận, không có tâm tình kia. Cả hai đều đang vô cùng tò mò, nhặt lên những thứ trên đất liền rời đi.
Một số dòng sông uốn lượn quanh co xuyên qua giữa hẻm núi. Dưới đáy hẻm núi có rất nhiều cây cầu, nhiều tòa nhà cao chót vót, trên vách đá dựng đứng ở hai bên cũng có rất nhiều lầu các, đủ loại cầu thang bằng đá lớn nhỏ ngoằn ngoèo, nhiều cửa hàng khác nhau trong hẻm núi. Ngoài ra còn có nhiều ngôi nhà bằng gỗ nằm xen kẽ giữa các tòa nhà lộng lẫy, thỉnh thoảng có người bay tới bay lui trên không.
Một cô nương bước đến một khoảng trống trên sân thượng, đột nhiên xoay người biến thành một con rắn lớn rực rỡ, sau đó lật cái bụng để phơi nắng.
Con chuột lớn trèo lên mái hiên giơ móng vuốt lên để treo những chiếc chuông.
Muôn hình muôn vẻ, phồn hoa và náo nhiệt.
Cạch! Một âm thanh vỗ bàn vang lên khiến hai người Sư Xuân đang ngây người nhìn ven đường xung quanh giật mình, xảy ra chuyện gì?