Chương 71: [Dịch] Sơn Hải Đề Đăng

Nam nhân vay tiền (2)

Phiên bản dịch 4617 chữ

Vô Kháng Sơn là một đại môn phái chuyên luyện chế phù triện, hơn nữa chủ yếu là luyện chế Định Thân Phù thường dùng trong chiến đấu và giết chóc nên rất có tiền.

Cha của hắn là Biên Kế Hùng, đã giúp nhi tử mình trả món nợ lớn kia, nhưng lại tức giận đến mức không thể tha thứ, không chỉ thưởng cho nhi tử mình một trận trừng phạt của tông môn, trong cơn nóng giận đã trục xuất nhi tử mình khỏi Vô Kháng Sơn, đồng thời ra lệnh với tư cách của tông chủ, không cho phép bất kỳ ai trong tông môn giúp đỡ, hơn nữa tuyên bố công khai rằng đã cắt đứt quan hệ cha con.

Không có tiền và quyền thế, Biên Duy Khang cũng không có bạn tốt, một đám bạn xấu bên cạnh lập tức giải tán.

Biên Duy Khang nghèo túng, sau đó lưu lạc đến đây và yêu hoa khôi Tượng Lam Nhi của Lệ Vân Lâu. Thật đáng tiếc, văn tự bán mình của Tượng Lam Nhi lại nằm trong tay Lệ Vân Lâu. Rắc rối nhất chính là Lữ Thái Chân, người có địa vị gần với thành chủ trong thành Chiếu Thiên cũng coi trọng Tượng Lam Nhi và muốn trả năm mươi vạn kim để mua người, đêm nay Lệ Vân Lâu sẽ đưa người đi.

Tượng Lam Nhi không chịu, Biên Duy Khang không cách nào chấp nhận. Một đôi uyên ương số khổ tuyệt vọng van xin, tú bà Lệ Vân Lâu nới lỏng miệng, biểu thị có thể tác thành cho hai người bọn hắn, nhưng không thể để bà lỗ số tiền kia, chỉ cần có thể lấy ra năm mươi vạn kim trước Lữ Thái Chân, hai người sẽ được như mong muốn.

Biên Duy Khang đã nghèo như vậy, làm sao có thể lấy ra được năm mươi vạn kim? Kết quả là Tượng Lam Nhi lấy ra hết toàn bộ tài sản của mình trong nhiều năm qua, còn mượn tất cả các tỷ muội có thể vay mượn một lượt, cuối cùng được bốn mươi lăm vạn kim đưa cho Biên Duy Khang, để Biên Duy Khang ở bên ngoài nghĩ thêm biện pháp.

Thế là Biên Duy Khang đi khắp nơi hỏi mượn tiền, nhưng đây không phải là số tiền nhỏ. Bình thường, tu sĩ có thu nhập khá một chút, một năm cũng chỉ kiếm được ba ngàn đàn kim, năm vạn kim là khái niệm gì? Huống chi, lịch sử vay tiền của Biên Duy Khang trước kia cũng không tốt, không ai có thể giúp hắn trả lại tiền.

Điều quan trọng là, có bao nhiêu người trong thành Chiếu Thiên này dám giúp Biên Duy Khang cướp nữ nhân của Lữ Thái Chân?

Ngô Cân Lượng nghe vậy có chút thổn thức, nhìn về phía cửa Lệ Vân Lâu, lẩm bẩm nói: "Một đám người chặn cửa là chuyện gì? Có còn làm ăn hay không?"

Nhưng Sư Xuân lại có phản ứng khác. Kể từ khi nghe được thân phận của Biên Duy Khang, ánh mắt không ngừng lóe lên.

Lúc này hắn rất thông cảm với Biên Duy Khang, rất muốn kết bạn với Biên Duy Khang, nhưng trước mắt thì hơi tốn kém.

Nhưng hắn cảm thấy đây là một chuyện tốt. Kết bạn không quan trọng là có ích gì, bây giờ không phải là lúc để giúp người khi gặp nạn sao.

Thế nhưng năm vạn kim thật sự là quá nhiều, móc sạch trên người hắn và Ngô Cân Lượng cũng không có ý nghĩa gì, sợ là đem bán Ngô Cân Lượng và hắn cũng không được nhiều tiền như vậy.

Tuy nhiên, hắn không cho rằng việc kiếm năm vạn kim ở nơi này khó cỡ nào, nơi đây dễ tích góp “công đức” hơn nhiều so với đất lưu đày, những việc nhiều tiền cũng không thiếu, dễ làm.

Điều không dễ làm chính là có được số tiền này trước Lữ Thái Chân kia...

Trong một căn phòng thanh lịch và trang nhã trên tầng cao nhất của Lệ Vân Lâu, tú bà Phượng Trì cầm một chiếc roi ngắn giống như roi ngựa bước vào.

Một nữ tử nghê thường đang ngồi trước bàn trang điểm, dáng vẻ thật sự rất xinh đẹp quyến rũ, thoạt nhìn chính là một người múa giỏi, ngón tay như ngọc, da trắng như tuyết, mặt như phù dung, đôi mắt có hồn như sao, có phong thái hoa nhường nguyệt thẹn, đáng tiếc khi không có người ngoài, bộ dáng lại lạnh lùng như băng sương.

Cô nương này không phải ai khác, chính là hoa khôi bán nghệ không bán thân của Lệ Vân Lâu: Tượng Lam Nhi.

Tú bà Phượng Trì cầm roi có chút thấp thỏm: "Thánh nữ, điều này cũng quá thiệt thòi với ngài, nếu không nghĩ biện pháp khác?"

Tượng Lam Nhi nheo mắt nhìn chiếc roi trong tay bà: “Chịu vài roi mà thôi, không thể nói là thiệt thòi.”

Tú bà Phượng Trì nhìn chiếc roi trong tay, đây vốn thường được dùng để trừng phạt một số người không vâng lời, bà không ngờ hôm nay lại phải dùng trên người đối phương, không khỏi thở dài: "Chịu vài roi là chuyện nhỏ, chỉ là Biên Duy Khang kia có tài đức gì khiến thánh nữ trao thân khuất phục?"

Tượng Lam Nhi cũng không có để ý, chải tóc nói: "Yên tâm, chỉ cần ta không muốn, hắn cũng không ép được ta. Hiện tại Thiên Đình suy tàn, ma đàn tái hiện, chính là cơ hội tốt để ma đạo của ta phục hưng. Ma đàn tranh giành vị trí đứng đầu là vấn đề lớn đã được ba mạch thảo luận, cũng nên có kẻ dẫn đầu, cuối cùng nhà nào mở ra ma đàn, có thể ra lệnh quần ma, đơn giản chính là so thực lực và thế lực.

Bạn đang đọc [Dịch] Sơn Hải Đề Đăng của Dược Thiên Sầu

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1mth ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!