Vô Kháng Sơn là một tông phái lớn luyện chế phù triện, rất quan trọng trong việc giành được vị trí đứng đầu của chúng ta. Sư tôn gửi gắm hy vọng vào chuyện này, nếu có thể thuận lợi tiến vào và khống chế Vô Kháng Sơn, xem như trao thân cho hắn thì thế nào? Dù sao cũng tốt hơn là chúng ta vĩnh viễn không thể lộ ra ánh sáng. Ta không tin Thiên Đạo trừ ma, ai chính ai tà, cho đến bây giờ luôn là người thắng quyết định!"
Thực ra, việc Biên Duy Khang rơi vào tình cảnh như vậy đều do các nàng âm thầm gây ra. Những tên hồ bằng cẩu hữu lôi kéo Biên Duy Khang lầm đường lạc lối cũng là do bọn họ sắp xếp. Vốn định lợi dụng Biên Duy Khang để kéo tông chủ Vô Kháng Sơn xuống nước, sau đó khống chế Vô Kháng Sơn.
Không ngờ Biên Kế Hùng xử lý vấn đề vô cùng quyết đoán, trực tiếp trục xuất nhi tử mình ra khỏi tông môn và cắt đứt quan hệ phụ tử, khiến mọi nỗ lực của bên họ đều đổ sông đổ biển.
Tuy nhiên, bọn họ tin chắc một điều rằng mối quan hệ phụ tử này không dễ bị cắt đứt hoàn toàn như vậy, chưa kể phu nhân của Biên Kế Hùng vẫn còn, đó là nhi tử ruột thịt của bà ta, cho nên bên này ngẫu nhiên thay đổi kế hoạch, thuận theo tình thế đẩy sang hướng khác.
Thấy nàng quả quyết như vậy, Phượng Trì khẽ thở dài: “Chỉ sợ với thân phận hiện tại của thánh nữ thì không tiện lắm, Biên Kế Hùng sao có thể dễ dàng đồng ý cho nhi tử mình cưới một nữ tử thanh lâu? Sợ là ngài qua đó cũng sẽ chịu khổ."
“Ai nói ta muốn gả?” Tượng Lam Nhi buông lược xuống, đứng dậy, mặt đối mặt nói: “Ra tay đi.”
Phượng Trì cười khổ xin lỗi: "Thánh nữ, vậy thì ta đắc tội."
Sau khi được Tượng Lam Nhi cho phép, cô vung cây roi trong tay, đánh vào thân thể Tượng Lam Nhi hết roi này đến roi khác, sức lực không hề nhẹ, đánh đến mức tóc của đối phương rối tung lên, trên mặt đầy vết roi, thoạt nhìn vô cùng chật vật mới dừng tay.
Tượng Lam Nhi quay người nhìn mình trong gương, khẽ gật đầu nói: “Lát nữa ngươi đi xuống trước mắng hắn một trận, đợi khi ngươi gọi người đuổi hắn đi, ta sẽ lao ra che trước người hắn, dùng dao găm dọa tự tử để uy hiếp, tỏ vẻ ta không thể sống thiếu hắn được, tuyệt đối sẽ không trao thân cho người khác."
Phượng Trì bỏ roi xuống nói: "Tất nhiên ta sẽ không dễ dàng đồng ý, sẽ tiếp tục khuyên ngươi, so sánh Biên Duy Khang với Lữ Thái Chân, mắng ngươi hồ đồ."
Tượng Lam Nhi: "Tìm bảo vật vô giá thì dễ, nhưng tìm được tình lang thì hiếm. Nếu ta chết, đừng nói bốn mươi lăm vạn, dù là một kim sa ngươi cũng không lấy được... Đến đây là được rồi."
Phượng Trì gật đầu: "Được rồi, thấy ngươi dọa chết uy hiếp, ta đành phải nhận bốn mươi lăm vạn kia và thả các ngươi đi. Bây giờ đi xuống sao?"
Tượng Lam Nhi ngồi lại trước gương, nhìn mình nói: "Lại để cho hắn tuyệt vọng một hồi đi, không thể để hắn dễ dàng có được."
Phượng Trì cười khúc khích: "Đúng vậy, chỉ khi hắn biết khó có được, mới có thể trân trọng."
Ở dưới lầu, Ngô Cân Lượng dần dần mất đi hứng thú với sự ồn ào náo nhiệt ngoài cửa, ánh mắt nóng rực dán chặt vào những cô nương đứng dựa trên lan can tầng lầu.
Khi y đang muốn trốn đi vào Lệ Vân Lâu, chợt có một giọng nói vui vẻ quen thuộc vang lên: "Ta đã nói mà, tên to con tới đây chắc chắn sẽ chạy đến nơi này trước tiên. Ngươi xem đi, không sai chút nào cả, vừa tìm là chuẩn."
Giọng nói đó đúng là rất quen thuộc. Sư Xuân và Ngô Cân Lượng nhanh chóng nhìn xung quanh, chỉ thấy hai nam nhân đội mũ mềm, ăn mặc như tiểu nhị đang đứng trên bậc thang vui vẻ vẫy tay chào bọn hắn và hô lên: "Đại đương gia, Cân Lượng, bên này."
Ánh mắt hai người sáng lên, bởi vì hai người đó không phải ai khác, chính là huynh đệ ở Đông Cửu Nguyên đã đi ra trước vài tháng.
Thoạt nhìn lớn tuổi hơn đám người Sư Xuân không ít, mà cũng thực sự lớn hơn nhiều, đã sắp hơn bốn mươi tuổi.
Nam nhân có khuôn mặt dài được gọi là ‘lão Đông’, trong đôi mắt xoay tròn lộ ra sự gian xảo.
Người có khuôn mặt hơi rộng được gọi là Đại Thạch Đầu, bởi vì còn có một người khác tên là Thạch Đầu ở Đông Cửu Nguyên, nhỏ tuổi hơn một chút, Đại Thạch Đầu, người đúng như tên, trông điềm tĩnh hơn nhiều.
Không ngờ lại có thể gặp lại những người quen cũ ở đây, hai người Sư Xuân hào hứng rời khỏi đám đông.
Khi gặp nhau bên ngoài đám đông, lão Đông và Đại Thạch Đầu thậm chí còn nghiêm túc cúi đầu chắp tay hành lễ chào Sư Xuân, động tác và âm thanh của cả hai đều đồng nhất: "Bái kiến đại đương gia."
Thoạt nhìn thì hai tên này rất có lề thói, quen tay hay việc.
Sư Xuân và Ngô Cân Lượng chậc lưỡi nhìn bọn họ từ trên xuống dưới, phát hiện ra rằng hai người ăn mặc chải chuốt rất ra gì và này nọ, rõ ràng đã tăng cân không ít, và cũng trắng hơn rất nhiều, có thể thấy đã trải qua cuộc sống tốt lành.