Sư Xuân cũng lười để ý tới y, ngồi xuống bệ đá nghỉ ngơi.
Ngô Cân Lượng nhanh chóng nhận ra một vấn đề, chính mình đưa ra bốn ngàn, nhưng vẫn thiếu sáu ngàn, nói cách khác, Sư Xuân móc sạch gia sản. Đại đương gia mà mình biết lại không phải hạng người sẽ chịu thua thiệt, lúc này mới tới gần nói: “Ngươi không nghe bọn hắn nói sao, Lữ Thái Chân không dễ chọc, cướp nữ nhân với hắn sẽ gặp phiền phức.’’
Sư Xuân dời chân này gác chân lên chân khác, kỳ quái hỏi: “Cướp nữ nhân của hắn làm gì, biết không thể trêu vào còn cướp, có bệnh sao? Hắn muốn nữ nhân, ta muốn tiền. Hắn cần phải bỏ ra năm mươi vạn để mua người từ Lệ Vân Lâu. Ta lấy người từ Lệ Vân Lâu ra bán cho hắn chỉ với cái giá hai mươi vạn, hắn mua từ trong tay ai thì có gì khác biệt sao?"
“Mua…Bán…” Ngô Cân Lượng thì thào hai tiếng, sau khi ngẫm ra chân lý thực sự trong đó, lập tức trố mắt nghẹn lời, tỏ ra vô cùng kinh ngạc.
Sau đó y chậm rãi quay đầu nhìn đám người tụ tập ở cửa Lệ Vân Lâu, đột nhiên cảm thấy trở nên ngu người. Y không khỏi yên lặng đếm ngón tay tính toán, chi năm vạn lượng là có thể đổi được hoa khôi của Lệ Vân Lâu, sau đó bán với giá hai mươi vạn lượng, trừ đi chi phí, có thể kiếm lời mười lăm vạn!
Mười lăm vạn là khái niệm gì? Hầu hết mọi người kiếm được ba trăm kim một tháng, một năm ba nghìn sáu. Cũng không cần nói đến hầu hết mọi người, chỉ cần nói tới những người vừa mới ra khỏi nơi lưu đày như bọn họ, nếu tìm được công việc trả ba trăm kim mỗi tháng đã là rất tốt rồi. Vậy mà một phi vụ này có thể kiếm được bằng bốn mươi năm làm việc!
Đám người lão Đông đầu tư bốn vạn, nếu tăng gấp đôi là lấy đi tám vạn thì Sư Xuân còn có mười hai vạn.
Số tiền lớn như vậy, tiêu xài kiểu gì đây, chỉ sợ ngay lập tức sẽ có được cảm giác như mình giàu sang hơn người.
Có đắc tội Lệ Vân Lâu hay không? Không có, hoa khôi tự mình chuộc thân chạy trốn, Lệ Vân Lâu vẫn như cũ lấy được năm mươi vạn, không lỗ chút nào.
Có đắc tội Lữ Thái Chân hay không? Không có, mỹ nhân vẫn là hàng thật giá thật, không thiếu một cọng tóc nào. Vốn dĩ phải bỏ ra năm mươi vạn để mua, nhưng đột nhiên tiết kiệm được ba mươi vạn, không thơm sao?
Hơn nữa, mỹ nhân ấy không muốn theo Lữ Thái Chân, suýt chút nữa đã bỏ trốn, chính bọn họ đã ra tay chia cắt đôi lứa, làm những việc xấu xa để đưa nàng trở về cho hắn ta, còn giúp hắn ta tiết kiệm một khoản tiền lớn, hẳn là họ Lữ kia phải cảm ơn bọn họ mới đúng?
Tính toán xong xuôi kỹ càng, Ngô Cân Lượng suýt nữa thì cười đến méo miệng. Đúng là một khoản mua bán tốt, dù việc mua bán này cũng quá đen tối, nhưng y rất thích.
Lại nhìn Sư Xuân lần nữa, ánh mắt y sáng lên, đầy vẻ ngưỡng mộ, không hổ là đại đương gia của Đông Cửu Nguyên, rời khỏi nơi lưu đày vẫn làm ăn lớn như cũ, muốn không phục cũng khó.
Nhìn đám đông vây xem kia, bao gồm cả chính y cũng chỉ nghĩ xem náo nhiệt, nghĩ rằng việc không liên quan đến mình thì không gây rắc rối, rõ ràng là mắt mù, một đống tiền nằm ở đó mà không thấy.
Xem ra y đã đúng khi không rời khỏi đất lưu đày sớm. Một khoản lớn như vậy, phải mất bao nhiêu năm nữa y mới có thể kiếm được?
Không còn gì để nói, y lập tức lục bao quần áo lấy ra sáu ngàn kim vừa mang ra từ đất lưu đày, mạnh mẽ nhét vào tay Sư Xuân: “Nếu huynh đệ có việc, tất nhiên ta sẽ cố gắng giúp đỡ. Sáu nghìn kim, Xuân Thiên, ngươi biết đấy, ta chỉ có nhiêu đây thôi.”
Sư Xuân đẩy về: “Không cần, ta nói bốn nghìn là đủ rồi.”
“Đừng.” Ngô Cân Lượng có chút lo lắng, nếu trả lại gấp đôi, thì số lãi thu được giữa tư bốn nghìn và đầu tư sáu nghìn sẽ chênh lệch rất nhiều, lập tức cứng rắn nhét về: “Đại đương gia, huynh đệ vào sinh ra tử với ngươi, ngươi ăn thịt, không cho huynh đệ uống một ngụm canh có là hơi quá đáng rồi không?”
Nhìn vị huynh đệ đang đưa tiền mưu cầu danh lợi này, Sư Xuân cười lạnh một tiếng, thật muốn đưa cho Ngô Cân Lượng cái gương để y soi kỹ khuôn mặt bỉ ổi của y, hắn giễu cợt nói: “Không phải ngươi muốn đi Lệ Vân Lâu chơi sao, không có tiền làm sao chơi?"
Lúc này Ngô Cân Lượng cũng mặc kệ sĩ diện, ăn ngay nói thật: "Kiếm tiền xong lúc nào chơi cũng được, đại trượng phu co được dãn được."
Vì còn phải dùng đến y, Sư Xuân cũng không nói gì nhiều, miễn cưỡng nhận lấy: "Được, trước tiên để ở chỗ ngươi, khi nào cần thì lấy thêm."
Ngô Cân Lượng lập tức cười lớn nói: "Được, nghe đại đương gia."
Thế là hai huynh đệ rách rưới ngồi một hàng chờ đợi như những kẻ ăn xin, không hề cảm thấy xấu hổ.
Đợi một lúc lâu mới nhìn thấy lão Đông và Đại Thạch Đầu quay lại, còn có thêm một người nữa, cũng coi như là người quen của bọn hắn, chính là người dẫn đầu trong đội giao hàng của Bác Vọng Lâu trước đó, trong tay còn cầm một chiếc hộp.