Bây giờ hai người Sư Xuân đã biết người này tên là Xa Tứ, có chút khó hiểu, người này bỏ rơi bọn họ liền đi, bây giờ chạy tới làm gì? Nhìn chiếc hộp trên tay, có chút nghi ngờ, là tới để đưa tiền ư?
Khi gặp lại, sắc mặt của lão Đông và Đại Thạch Đầu có vẻ hơi gượng gạo.
Sư Xuân vừa định khách sáo với Xa Tứ, Xa Tứ đã lên tiếng trước: "Là ngươi muốn vay bốn vạn kim?"
Sư Xuân hơi giật mình nhìn lão Đông và Đại Thạch Đầu, hai người họ đi lấy tiền, nhưng sao cuối cùng lại thành hắn mượn? Nhưng nói hắn mượn cũng không sao, lập tức gật đầu: “Đúng.”
Xa Tứ chỉ vào hai người lão Đông: “Bọn họ nói trong vòng ba ngày ngươi có thể trả lại, có đúng không?”
Sư Xuân cũng không phủ nhận, gật đầu nói: “Nếu không có chuyện bất ngờ gì xảy ra thì trong vòng ba ngày có thể trả lại. Ta sẽ tranh thủ làm nhanh.”
Xa Tứ lập tức đưa chiếc hộp cho hắn: “Bốn vạn kim, ngươi xem thử. Miêu cô nương nói, chỉ cần trả nợ gốc đúng hạn là được, không thu lãi của ngươi, coi như quà thoát khỏi Sinh Ngục.”
"Miêu cô nương?" Sư Xuân mở to mắt, ngạc nhiên hỏi: "Miêu cô nương ở đây?"
Trên mặt Ngô Cân Lượng cũng tràn đầy kinh ngạc.
Xa Tứ lập tức quay đầu lại nhìn hai tên Đông và Đầu, cũng kinh ngạc nói: "Bọn họ không nói cho ngươi biết sao?"
Lúc này vẻ mặt của lão Đông và Đại Thạch Đầu vô cùng xấu hổ.
Sư Xuân nhanh chóng phản ứng lại, đại khái đoán được chuyện gì đã xảy ra, hai cái thằng này dùng danh nghĩa của hắn để mượn tiền Miêu cô nương, không nói cho hắn biết là vì để đề phòng lỡ như khoản đầu tư này thua lỗ. Hai tên Đông và Đầu không muốn chịu tổn thất gì, có thể đổ lỗi hết cho Sư Xuân, nếu lời thì bọn hắn thực sự kiếm được lợi.
Mà Miêu cô nương chắc hẳn cũng không hiểu vì sao Sư Xuân không đích thân đến mượn tiền nên nàng cẩn thận hơn, cử người đến xác nhận trực tiếp. Dù sao thì cũng là bốn vạn kim, không phải một số tiền nhỏ.
Nói thật, chính hắn cũng rất bất ngờ khi có thể mượn bốn vạn đàn kim từ Miêu cô nương mà chỉ dựa vào tên của chính mình.
Ngô Cân Lượng cũng đoán được thủ đoạn vặt vãnh của hai người này, mặt lộ vẻ hài hước, lại tràn đầy thông cảm, hai vị lão ca ca này bỏ lỡ cơ hội phát tài lên đời.
Y âm thầm cười trên nỗi đau của người khác.
Sư Xuân không có quan hệ thân thiết với Xa Tứ trước mặt, cũng không biết gì về hắn ta, không muốn ảnh hưởng đến bát cơm của bọn người lão Đông chỉ vì chút chuyện nhỏ này. Hơn nữa hắn đã lấy được tiền rồi, lập tức qua loa có lệ nói: “Có lẽ là sợ làm ta xấu hổ, đúng là ta muốn vay tiền, cảm tạ tiền bối.”
Hắn nhận lấy chiếc hộp bằng cả hai tay rồi cúi người xuống bày tỏ lòng biết ơn.
Theo lý thuyết giao tiền xong, mọi người đã cảm ơn thì Xa Tứ nên rời đi, nhưng họ Xa vẫn đứng đó, không hề có ý định rời đi.
Sư Xuân lập tức vỗ trán, hoàn toàn tỉnh ngộ nói: "Ta sẽ viết giấy nợ cho ngài." Hắn đưa chiếc hộp cho Ngô Cân Lượng.
Xa Tứ nói: “Không cần giấy nợ, Miêu cô nương để ta nhìn xem ngươi muốn số tiền lớn như vậy để làm gì.”
Có mấy lời chưa nói ra, nếu là làm loạn, vậy thì phải lấy lại tiền.
Sư Xuân sửng sốt, lập tức nhìn nhau với Ngô Cân Lượng.
Xa Tứ nói thêm: “Đếm tiền một chút, để tránh hiểu lầm”.
Sư Xuân hào phóng xua tay nói: "Không cần, ta tin tưởng Miêu cô nương."
Xa Tứ cảm thấy ngoài ý muốn, thoạt nhìn Sư Xuân không giống như vừa đi ra ngoài từ nơi khỉ ho cò gáy, nên tăng thêm vài phần nể trọng, nhưng cũng không nói gì nhiều.
Sư Xuân cũng không biết người ta có ý nghĩ sẽ lấy lại số tiền đó bất cứ lúc nào, cho rằng tiền đó đã thuộc về mình, người ta muốn nhìn thì để người ta nhìn thôi, cho nên cũng mặc kệ. Hắn lấy miếng vải trắng dính tiền mang ra từ đất lưu đày, bảo Ngô Cân Lượng cũng lấy của y ra và bóc số tiền trên đó ra để đếm…
Trên lầu, tú bà Phượng Trì đi tới cửa sổ nhìn một chút, thấy trời đã trưa, quay lại hỏi ý kiến của Tượng Lam Nhi, sau đó tìm cho nàng một chiếc áo choàng để nàng khoác lên người, tạm thời che chắn những vết roi trên cơ thể.
Sau đó hai người đi ra phòng, đi thẳng xuống sảnh dưới lầu.
Sau khi đưa Tượng Lam Nhi đến căn phòng nhỏ bên cạnh tạm thời chờ đợi, tú bà Phượng Trì đóng cửa đi ra ngoài, thể hiện ra thái độ khinh thường đi về phía cửa chính.
Tượng Lam Nhi ở trong căn phòng nhỏ bên cạnh lại vén mũ áo choàng lên, chăm chú lắng nghe động tĩnh bên ngoài và sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào.
Biên Duy Khang đã van xin rất lâu, đầu cúi sát xuống đất, khóc đến khàn cả giọng, thỉnh thoảng lại đấm mạnh xuống đất. Đó là sự hối hận vô tận, hơn nữa còn là sự căm ghét bản thân sâu sắc, hận vì mình không bảo vệ được nữ nhân mình yêu, nắm đấm đã đập đến chảy máu.