Chương 76: [Dịch] Sơn Hải Đề Đăng

Thực hiện kế hoạch

Phiên bản dịch 4515 chữ

Trước kia, khi còn là đại thiếu chủ của Vô Kháng Sơn, có lẽ hắn ta chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình sẽ bị năm vạn kim làm khó. Có lẽ bài học hôm nay sẽ theo hắn ta suốt đời.

Trong đám đông đang xem náo nhiệt, không có bất kỳ ai tỏ ra thông cảm với Biên Duy Khang, hầu hết đều có phản ứng chế giễu và khinh thường.

Thậm chí có người còn thì thầm với đồng bạn bên cạnh: Một đại nam nhân sẵn sàng hạ thấp tôn nghiêm, vậy thì còn sợ cái gì nữa, nếu thật không được thì đi cướp lấy!

Chuyện không xảy ra với mình, nếu thật xảy ra với kẻ này, không ai biết liệu kẻ này có thực sự bí quá hóa liều đi cướp người hay không.

Tóm lại, trong mắt những người khác, hành vi của Biên Duy Khang chính là một trò hề, vì kỹ nữ lầu xanh, thực sự khiến Vô Kháng Sơn mất hết mặt mũi.

Một nhóm người này rời đi, lại một nhóm khác đến để hóng chuyện.

"Tú bà Lệ Vân Lâu tới." Có người nhắc nhở một tiếng.

Mọi người lần lượt nhìn về phía cửa chính của Lệ Vân Lâu, chỉ thấy tú bà Phượng Trì đang cầm một chiếc khăn trong tay và uyển chuyển đi từng bước xuống từng bậc thang, những người đứng chặn ở cuối bậc thang lần lượt tránh sang hai bên.

Phượng Trì bước xuống bậc thang còn chưa đứng vững, Biên Duy Khang nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại, quỳ bò đến dưới chân cô, trước tiên dập đầu mấy cái, sau đó ngẩng đầu cầu xin nói: “Bà chủ, còn thiếu năm vạn, ngài thả Lam Nhi trước, ta nhất định sẽ trả lại cho ngài, sẽ trả lại gấp đôi, không, gấp mười."

Phượng Trì cúi đầu khinh thường nói: "Gấp mười? Nếu ngươi vẫn là thiếu chủ của Vô Kháng Sơn, ta sẽ tin lời này, nhưng bây giờ ngươi lấy gì để trả?"

Trán Biên Duy Khang đầy máu, lộ ra vẻ khổ sở nói: “Ta biết rõ, ta hiểu, xin ngài cho ta thêm một chút thời gian, ta chỉ vừa nhận được tin tức, trong lúc nhất thời lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, cho ta thêm hai ngày nữa, không, chỉ cần thời gian một ngày là được.”

Phượng Trì không khỏi bật cười, đột ngột làm như vậy mới khiến ngươi không chuẩn bị kịp, có câu ‘lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa béo’, dù sao Biên Duy Khang cũng từng là thiếu chủ Vô Kháng Sơn, nên chuyện tên này tìm được quan hệ cho mượn tiền là có xác xuất thành công nhất định.

Cô ta cầm khăn tay che đi nụ cười trên miệng, cảm khái thở dài: “Biên Duy Khang, không phải là ta không cho ngươi cơ hội, ta nói, chỉ cần ngươi có thể đưa ra số tiền như vậy cho ta trước, ta nể mặt mũi của Lam Nhi, nên sẵn lòng thất hứa, hạ mình chịu đựng sự sỉ nhục từ Lữ gia.

Dù sao nàng đã gọi ta là 'mụ mụ' suốt mấy năm nay, chịu một chút đau khổ vì tâm nguyện của nữ nhi cũng là điều nên làm, coi là thành toàn cho tình cảm này.

Nhưng ngươi không lấy ra đủ tiền, còn không cho ta đưa người đi vào tối nay, đây chẳng phải đang ép ta đắc tội với Lữ gia đến chết sao? Về sau Lệ Vân Lâu còn tiếp tục làm ăn ở thành Chiếu Thiên được nữa sao?

Biên Duy Khang, làm người không thể ích kỷ như vậy, Lam Nhi vì yêu ngươi thắm thiết nên mới nuông chiều ngươi, nhưng người khác sẽ không nuông chiều ngươi.

Tự ngươi nói xem ngươi có thể làm được việc gì, đòi tiền không có tiền, cần năng lực không có năng lực, bấy lâu nay vẫn luôn là Lam Nhi nuôi ngươi, đó là tiền nàng bán nghệ, nhẫn nại nhịn nhục khách quý để kiếm được, ngươi là một nam nhân đại trượng phu, tiêu xài của nữ nhân có thể thấy thoải mái sao? Thậm chí cô nương ngốc kia còn đưa tất cả tiền tiết kiệm cho ngươi, để ngươi giúp nàng chuộc thân.

Ngay cả tiền bạc của nàng cũng đã hết, ngươi không còn gì nữa. Nàng đã quen với cơm ngon áo đẹp, sau này làm sao mà sống? Lẽ nào còn trông cậy vào nàng tiếp tục nuôi ngươi, muốn cho nàng lại đi bán nghệ? Cô nương kia thật ngây thơ, nào biết cuộc sống gian khổ, Lữ gia có gì không tốt, theo ta thấy còn tốt hơn ngươi gấp trăm lần, thật không biết vì sao nàng lại khăng khăng một mực với ngươi. Biên Duy Khang, nếu ngươi thực sự muốn tốt cho Lam Nhi, hãy buông tay đi."

Lời nói của cô ta khiến đám người lắc đầu thổn thức không thôi.

Biên Duy Khang cũng lắc đầu, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt: "Ngài yên tâm, ta chắc chắn sẽ không để nàng chịu khổ, ta sẽ đưa nàng trở về Vô Kháng Sơn."

Vừa nói ra lời này, ánh mắt Phượng Trì hơi lóe lên, cô đang chờ đợi lời nói này của đối phương.

Sư Xuân lại chen vào đám đông, khi nghe được tên Khang muốn đưa người về Vô Kháng Sơn thì lập tức xụ mặt, ngươi thành thật trở về Vô Kháng Sơn là đúng, nhưng ngươi bị té giếng hay sao mà nghĩ ra cái ý tưởng mang một cô nương lầu xanh trở về, gia tộc họ Biên không cần mặt mũi sao? Danh dự của Vô Kháng Sơn vứt cho chó ăn à? Họ mà chấp nhận cho ngươi quay lại Vô Kháng Sơn mới là lạ.

Bạn đang đọc [Dịch] Sơn Hải Đề Đăng của Dược Thiên Sầu

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1mth ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!