Sư Xuân đã nhiều lần nhìn thấy những phản ứng tương tự, hắn vừa nghe xong đã biết đối phương hiểu lầm rồi, sắc mặt lập tức tối sầm, không để ý tới nữa.
Phượng Trì bị mất mặt, lúng túng cười cho qua. Nếu đối phương không muốn nói, nàng cũng không hỏi, lát nữa tất nhiên sẽ có biện pháp thăm dò.
"Tượng..." Người chạy vào căn phòng nhỏ trong sảnh của Lệ Vân Lâu, đột nhiên nhìn thấy Tượng Lam Nhi thương tích khắp người như bị đánh một trận, kinh ngạc nói không nên lời, nhưng nhìn đối phương giống như không sao, hắn cũng không nhiều chuyện, truyền lời nói: "Biên Duy Khang đã góp đủ tiền chuộc thân cho ngươi, bà chủ gọi ngươi ra ngoài."
Tượng Lam Nhi ừ một tiếng, vừa rồi nàng trốn ở đây cũng đã nhìn thấy, mặc dù không nhìn rõ chuyện gì xảy ra, nhưng cũng có thể đoán được.
Sau khi người truyền lời lui ra, nàng lại sờ vào vết roi trên người và mặt, dường như đã chịu một trận đòn vô ích.
Lại lùi đến bên cửa sổ nhìn tình huống bên ngoài một chút, sau khi đã bình tĩnh lại, mới thong tgWHeTUmykḡhả đi ra ngoài.
Tượng Lam Nhi quả thật xứng danh hoa khôi của Lệ Vân Lâu. Ngay khi nàng vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của mọi người, đám người đứng ở cửa nhao nhao nhìn nữ nhân đang đi xuống bậc thang, thật là một nữ nhân xinh đẹp quyến rũ, dù có vẻ hơi chật vật vì vết thương.
Ngô Cân Lượng âm thầm chậc lưỡi, khó trách đắt như vậy.
Sư Xuân cũng cảm thấy thật đẹp, nhưng điều hắn đang nghĩ là làm thế nào để chuyển hàng.
Biên Duy Khang trợn to mắt nhìn nàng, siết chặt nắm đấm, tức giận nói với Phượng Trì: "Ngươi đánh nàng?"
Phượng Trì lắc chiếc khăn tay, bình tĩnh nói: “Nàng không nghe khuyên bảo, nhất quyết đi theo ngươi. Ta làm vậy cũng vì tốt cho nàng. Nhưng bây giờ mọi chuyện đều đã qua, nếu Biên thiếu gia cảm thấy chưa hài lòng vì nàng ta bị thương, không còn muốn người nữa, thế thì số tiền này trả lại cho ngươi.”
"Ngươi..." Biên Duy Khang tức giận đến run lên, nhưng cũng không thể làm gì, đành xoay người lại đẩy ra những người đang chặn đường, chạy tới ôm lấy Tượng Lam Nhi, vui đến phát khóc.
Việc kiểm tra năm mươi vạn đàn kim vẫn đang tiếp tục, dù sao không phải là số tiền nhỏ.
Đây là chỗ rắc rối khi sử dụng tiền thật, ban đầu vốn không cần rắc rối như vậy, có kim phiếu với mệnh giá tương đương để giao dịch. Tuy nhiên, ma đạo đã nhiều lần giở trò, về sau càng làm càng tinh vi, trắng trợn tạo ra nhiều kim phiếu giả giống y chang hàng thật, gây ra rất nhiều hỗn loạn trong giới tu luyện, hiện tại không có cách nào ngăn chặn nên mới quay trở lại giao dịch bằng tiền thật như hồi xưa.
Tất nhiên, đối với số tiền lớn, người ta có thể nhờ đến các cửa hàng đổi tiền để giải quyết, nhưng hiện tại rõ ràng không làm như vậy.
Cũng may Lệ Vân Lâu tiêu tiền như nước, tất nhiên phải có người kiểm tra riêng cùng pháp khí chuyên môn, pháp khí này trông giống như một cái phễu, kiểm tra cũng rất nhanh.
Biên Duy Khang đã giải thích rõ ràng tình huống cho Tượng Lam Nhi và đưa nàng đến gặp Sư Xuân.
Sư Xuân có nhiều năm kinh nghiệm lăn lộn ở đáy xã hội, rất nhạy cảm với một số phản ứng bất thường, hắn mơ hồ cảm thấy ngoài biểu thị lòng biết ơn đối với hắn, Tượng Lam Nhi còn đang cẩn thận quan sát hắn, điều này khiến hắn cảm thấy có gì đó không bình thường.
Nhưng nhìn bộ dạng rách rưới của chính mình, hắn lại cảm thấy bình thường.
Sau khi kiểm kê đàn kim xong và xác nhận số tiền không sai, Sư Xuân lập tức đưa tay về phía Phượng Trì: "Khế ước bán thân của Tượng cô nương đâu?"
Nếu không đưa cho hắn mà nhất quyết đưa cho Tượng Lam Nhi hoặc Biên Duy Khang, vậy hắn sẽ nhắc đến chuyện chính mình cho mượn năm vạn kim, nên để khế ước bán thân ở trong tay mình làm tín vật trước mới đúng?
Tóm lại, hắn nhất định phải lấy được thứ này, không có khả năng để năm vạn kim của mình đổ sông đổ biển.
Cũng may uy tín của Bác Vọng Lâu đủ vững chắc, trước mắt bao người, thêm cả người của Bác Vọng Lâu, Phượng Trì cũng không suy nghĩ nhiều, thò tay vào trong tay áo lấy ra khế ước bán thân đã chuẩn bị sẵn từ trước.
Sư Xuân chộp lấy, cũng không thèm nhìn mà hỏi Biên Duy Khang: "Ngươi có chỗ ở không?"
Hắn không hề lo lắng khế ước bán thân là giả, trước mắt bao người, có một đống nhân chứng, đưa npeJaQAYḓ giả cũng vô dụng.
Biên Duy Khang vẫn đang trong cảm xúc kích động, gật đầu liên tục và nói: "Có."
Sư Xuân nói: “Đi thôi, đưa hai người đến đó trước.”
Biên Duy Khang cảm kích gật đầu.
Mấy người quay người rời đi, nhưng Phượng Trì lại hô lên: "Lam Nhi, cứ đi như thế sao? Những năm này mụ mụ không đối xử tệ với ngươi, ngươi sẽ không trách ta chứ?"
Tượng Lam Nhi dừng bước, quay người lại, khẽ cúi người hành lễ mà không nói một lời, nhìn đối phương bằng ánh mắt lẫn nhau đều hiểu, sau đó dứt khoát đi theo Biên Duy Khang, như thể không còn chút lưu luyến nào về nơi này.