Biên Duy Khang vẫn quan tâm đến nàng, không muốn bị một đám người như xem con khỉ trong sở thú nên cởi áo khoác của mình trùm lên đầu nàng.
Khi chen lấn ra khỏi đám đông, Sư Xuân thừa dịp hỗn loạn nhét khế ước bán thân kia vào tay Ngô Cân Lượng.
Ngô Cân Lượng thuận tay thu vào, phối hợp ăn ý đến mức thần không biết quỷ không hay. Rõ ràng không phải là lần đầu tiên y làm những chuyện như vậy, rất quen thuộc.
Sau khi bước ra khỏi đám đông xem náo nhiệt, y nói: “Xuân Thiên, quần áo rách rưới này quá gây chú ý, ta đi mua y phục, các ngươi đi nơi nào báo cái địa chỉ, lát nữa ta sẽ tìm các ngươi.”
Biên Duy Khang vội vàng chỉ phương hướng nói: "'Vô Ưu Quán' bên kia, ngươi báo tên ta là có thể tìm được."
"Được." Ngô Cân Lượng cười bắt lấy tay lão Đông trực tiếp kéo đi: "Nơi này ngươi quen thuộc, chỉ đường cho ta."
Đại Thạch Đầu đang cảm thấy có gì đó không ổn thì một bàn tay khác vỗ nhẹ vào vai hắn ta, là Xa Tứ kéo tên này sang một bên hỏi chuyện.
Cũng không hỏi cái gì khác, chỉ hỏi chuyện gì đang xảy ra.
Đại Thạch Đầu cũng không biết rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì. Đúng là tên này đang làm việc cho Bác Vọng Lâu, nhưng hắn ta là người mới tới, còn có rất nhiều điều phải học hỏi, tạm thời không quan tâm đến chuyện tình cảm nam nữ.
Sau đó, hai người dứt khoát ngăn cản một người qua đường đang rời đi sau khi hết cái để xem, sau khi hỏi chuyện gì xảy ra, sắc mặt Xa Tứ lại tái xanh, với tình huống của Biên Duy Khang, hắn ta cảm giác bốn vạn kim kia sẽ đổ sông đổ biển.
Xa Tứ cảm thấy rất phiền muộn, vô cùng hối hận vì không hỏi rõ ràng tình huống, bỏ quên lời căn dặn mà Miêu cô nương đã nhắn nhủ cho mình, nhưng vấn đề là ai biết tên kia sẽ làm ra chuyện như vậy, bây giờ cũng không thể để Lệ Vân Lâu kia ói tiền ra.
Xa Tứ mất hứng thú đi theo, khẩn cấp quay trở về. Hắn ta muốn nhanh chóng báo cáo tình hình liên quan cho Miêu cô nương, để Miêu cô nương tự mình quyết định.
Đại Thạch Đầu cũng rất ngạc nhiên. Vì sao đại đương gia lại chắc chắn rằng Biên Duy Khang có thể trả lại gấp đôi số tiền này?
Vừa thầm cảm thấy may mắn vì mình đã không mạo hiểm, nhưng cũng cảm thấy kỳ lạ, đại đương gia không thể nào đầu tư nhiều tiền như vậy mà không hiểu rõ tình hình.
Người xem náo nhiệt đã giải tán, nhưng tú bà Phượng Trì lại đứng trên bậc thang thật lâu không vào trong, cứ thế đưa mắt nhìn bóng người rời đi.
Mặc dù sự việc xuất hiện trắc trở ngoài dự đoán, vở kịch khổ tình dùng để trói buộc Biên Duy Khang còn chưa diễn đã bị phá hủy, nhưng hướng đi vẫn không thay đổi.
Cô ta gọi thuộc hạ, một tên tiểu nhị khuôn mặt hốc hác, vẻ mặt chết lặng đi đến bên cạnh, cô khẽ giọng nói: "Tra xem lai lịch gì."
Tiểu nhị kia không nói tiếng nào, tức tốc rời đi.
Về lai lịch của bản thân, Sư Xuân cũng không có giấu diếm gì nhiều, sau khi Biên Duy Khang và Tượng Lam Nhi hỏi về chuyện này, hắn liền nói cho hai người biết tình hình mình vừa mới được thả ra khỏi Sinh Ngục.
Không phải hắn muốn học đòi quân tử chính trực, mà là hắn biết mình giấu không được, hẳn là Vô Kháng Sơn sẽ không dễ dàng tiếp nhận một người không rõ lai lịch.
Hai người rất kinh ngạc, vô thức quay đầu lại nhìn Đại Thạch Đầu đang theo sau, ý tứ nghi ngờ rất rõ ràng, từ khi nào mà người của đất lưu đày trở nên sang chảnh như vậy, đi ra ngoài còn có thể đi cùng người của Bác Vọng Lâu?
Biên Duy Khang tốt hơn một chút, dù sao trước đó cũng đã nhìn thấy hành vi ngông cuồng của Sư Xuân, không phải hét muốn đánh chết người thì là muốn đập Lệ Vân Lâu.
Ngược lại, Tượng Lam Nhi không tin lắm, người có vẻ ngoài ôn hòa nhã nhặn này sao lại có thể đến từ nơi thô tục kia?
Sư Xuân nhìn thấy sự nghi ngờ của bọn họ, giải thích nói: "Không thấy hắn cũng rất đen sao, ra ngoài sớm hơn chúng ta vài tháng mà thôi, trước đó kiếm cơm cùng với nhau, hắn may mắn được vào Bác Vọng Lâu, biết chúng ta đi ra nên tới gặp mặt.”
Đôi tình nhân lúc này mới nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn tò mò, làm sao một người đi ra từ đất lưu đày lại có khí phách như vậy? Có lẽ không nên tin những gì nghe được trước đó, dù sao cũng chưa thực sự tiếp xúc.
Vô Ưu Quán là một nơi tốt. Nó là một quán trọ nằm trong vách núi, mà lại là loại tương đối cao cấp, có thể nhìn ra phong cảnh đẹp ở trong hẻm núi. Biên Duy Khang ở nơi này, theo lời của Phượng Trì đã nói, là Tượng Lam Nhi cung cấp.
Trên thềm đá uốn lượn, cả nhóm vừa đến cửa ra vào Vô Ưu Quán, Ngô Cân Lượng động tác nhanh chóng đã chạy vội tới, theo sau là lão Đông.