Chương 83: [Dịch] Sơn Hải Đề Đăng

Có thực sự là có tình có nghĩa?

Phiên bản dịch 4587 chữ

Nhưng Biên Duy Khang vẫn tiễn người ra đến tận cửa Vô Ưu Quán, đưa mắt nhìn hồi lâu mới quay về.

Vừa trở về phòng, nhìn thấy mỹ nhân đang đợi, Biên Duy Khang không nhịn được bước tới dịu dàng ôm nàng, lại bị Tượng Lam Nhi đẩy ra.

"Duy Khang, ngươi cũng cho rằng bởi vì ta xuất thân từ thanh lâu nên có thể tùy ý muốn làm gì thì làm sao?"

Tượng Lam Nhi ngước lên nhìn với đôi mắt ngấn lệ, bộ dáng xinh đẹp quyến rũ trở nên điềm đạm đáng yêu, ai thấy cũng thương.

Nàng nói như vậy khiến Biên Duy Khang vội vàng xua tay biểu thị không phải, để Tượng Lam Nhi đừng hiểu lầm.

Tượng Lam Nhi cũng không nói nhiều, lau nước mắt, im lặng tìm kiếm thứ gì đó, sau đó kéo Biên Duy Khang ngồi xuống, nhẹ nhàng giúp hắn ta xử lý vết thương trên trán và tay, khiến Biên Duy Khang đắm chìm trong hạnh phúc ấm áp, nam nhân chính là dễ dỗ dành như vậy…

Sau khi đi xuống vách đá, cuối cùng Đại Thạch Đầu không thể nhịn được nữa, hỏi Sư Xuân: "Đại đương gia, vì sao ngài không cần giấy nợ? Biên Duy Khang đã không có khả năng trả tiền, nếu không có giấy nợ, khi nào mới có thể trả lại năm vạn kim?"

Những lời này vừa nói ra, Ngô Cân Lượng cười hắc hắc không nói gì, lão Đông cũng cười ha ha hai tiếng, nhưng không trực tiếp vạch trần, chuẩn bị trở về lại tiết lộ cho Đại Thạch Đầu.

Đại Thạch Đầu không ngốc, nhìn nét cười xấu xa của hai người này, liền biết nhất định có nguyên nhân trong đó…

Bác Vọng Lâu ở thành Chiếu Thiên nằm gần hồ nước ở lối ra của hẻm núi, cũng được khảm trên vách đá dựng đứng, mái hiên hùng vĩ và quy mô hoành tráng, lượng hành khách ra vào không hề nhỏ. Chữ "Bác" trong Bác Vọng Lâu dùng để chỉ nhiều loại mặt hàng được buôn bán, giống như một cửa hàng tạp hóa cực lớn. Ngoại trừ một số sản phẩm tự làm, cửa hàng độc quyền hoặc là một số ngành nghề đặc biệt như ở Lệ Vân Lâu thì còn lại hầu như Bác Vọng Lâu đều có, gần như không ai có thể cạnh tranh được trong các loại mua bán tương tự như Bác Vọng Lâu.

Lúc này, trên tòa nhà cao tầng, trong căn phòng hướng ra mặt hồ và núi non, trên án thư chất đầy sổ sách, bày biện gọn gàng và trang nhã.

Một nữ tử dáng người đoan trang đứng dậy rời khỏi bàn làm việc, bước tới ban công, dựa vào lan can nhìn về phía xa, đôi mắt đẹp như mày ngài, toát lên vẻ tự tin và phóng khoáng. Khuôn mặt thanh tú cùng với chiếc váy màu vàng nhạt bay phấp phới trong gió, làn da trắng mịn màng, cả người trông như một bông hoa tuyết mùa xuân tươi tắn. Trong khung cảnh tuyệt đẹp của hồ nước và núi non, nàng như một bức tranh tuyệt mỹ.

Mẫu thân của nàng chính là người điều hành Bác Vọng Lâu ở Sinh Ngục, Lan Xảo Nhan, mà nàng chính là vị Miêu cô nương kia, tên đầy đủ là Miêu Diệc Lan.

Xa Tứ ở bên cạnh bẩm báo chi tiết quá trình cho Sư Xuân vay tiền.

Miêu Diệc Lan nghe xong câu chuyện, tự mình lẩm bẩm và lặp lại điều gì đó: "Nếu thế nhân đều vô tình thì người sống cả đời còn có ý nghĩa gì? Lưỡng tình tương duyệt thắng qua vô số tiền tài..." Trong ánh mắt nhìn về phương xa lộ ra vẻ khát khao, dường như đang khao khát tìm được người có thể lưỡng tình tương duyệt với mình.

Xa Tứ vội vàng giải thích: “Nói cái gì mà coi trọng Biên Duy Khang có tình có nghĩa, chẳng qua cũng chỉ là cái cớ chính đáng mà thôi, đơn giản là hắn coi trọng hứa hẹn trả lại gấp đôi của Biên Duy Khang, muốn kiếm số tiền gấp đôi này.”

Miêu Diệc Lan quay lại nhìn Xa Tứ và cười nói: "Hắn không thể thực sự ra tay giúp đỡ vì bốn chữ 'có tình có nghĩa' sao?"

Nếu đổi lại khi mới gặp Sư Xuân, nàng chắc chắn sẽ không nói những lời như vậy, bởi vì khi Sư Xuân có ý đồ tiếp cận nàng, nàng cũng cảm thấy Sư Xuân muốn cậy quyền cậy thế.

Cái chuyện có thể trèo lên hay không thì tạm gác sang một bên. Mấu chốt là dù Sư Xuân có biểu hiện thú vị đến đâu, dù nghĩ hết biện pháp để lấy lòng nàng và làm nàng vui vẻ, nàng cũng chướng mắt đối phương, ngay từ đầu nàng đã biết mối quan hệ giữa hai người không có khả năng.

Sự chênh lệch lớn về địa vị chỉ là một phần. Trong lòng nàng thực sự khó tiếp nhận mùi lạ trên người của những người ở đất lưu đày, còn cả sự dơ bẩn có rửa cũng không sạch kia. Đó cũng không phải là ghét bỏ gì, kết bạn bình đẳng thì có thể, nhưng làm nam nhân của nàng, nàng thực sự không tiếp nhận được.

Nàng tự nhận đạo đức quan của mình còn khá tốt, cũng không thích phân biệt cao thấp giữa người với người, nhưng sau khi đến đất lưu đày, nàng mới hiểu được một đạo lý, thì ra đạo đức thật sự không thể lấp đầy khoảng cách giàu và nghèo.

Thỉnh thoảng nghĩ đến điều này, trong lòng nàng vẫn rất khó chịu.

Mà khi đó Sư Xuân có ý định tiếp cận nàng cũng khơi dậy sự cảnh giác của Lan Xảo Nhan, bà đã lập tức bí mật điều tra lai lịch của Sư Xuân.

Bạn đang đọc [Dịch] Sơn Hải Đề Đăng của Dược Thiên Sầu

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1mth ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!